Edit: Ry
Học tập là phương thức chính xác nhất để giải quyết các loại vấn đề về tâm lý!
Tống Thanh Thời ngạc nhiên phát hiện ra hơi thở tuyệt vọng vẫn luôn bao phủ lấy Việt Vô Hoan đã tản đi, y giống như một con búp bê không có tình cảm vừa sống lại, giống đóa hoa vốn nên khô héo giờ một lần nữa tỏa ra sức sống tràn trề.
Y bắt đầu chủ động tiếp cận, chủ động đáp lời, chủ động làm việc, mỗi sáng sớm đều đứng ở cửa, đợi cậu tỉnh giấc để đi đọc sách.
Cho dù từng bị thế gian đối xử tệ bạc, nhưng y vẫn dịu dàng đối đãi với thế giới này.
Chẳng trách tất cả độc giả đều yêu nhân vật chính thụ, thử hỏi thiên hạ có ai mà không thích người như vậy?
Chứng sợ giao tiếp của Tống Thanh Thời dần khá hơn, cảm giác căng thẳng đã biến mất, trước mặt Việt Vô Hoan, cậu càng thể hiện nhiều hơn bản tính của mình.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa ngập ngừng.
Tống Thanh Thời mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên từ mặt bàn, phát hiện trời đã sáng bảnh mắt, đêm qua mình lại ngủ thiếp đi trong lúc đọc sách, còn bỏ lỡ giờ đến thư phòng, khiến cho người ta ở ngoài cửa đã đợi không biết bao lâu. Cậu bối rối đứng dậy, lặng lẽ kiểm tra một chút xem mình có ngủ chảy dãi không, sau đó không cả kịp thay giày hay quần áo đã chạy tới mở cửa, ngái ngủ nói: "Ta không cẩn thận lại ngủ thiếp đi ở trên bàn rồi."
Cậu ngáp một cái, dụi khóe mắt đỏ ửng, lau đi nước mắt sinh lý vì chưa tỉnh ngủ. Cậu nhớ rõ ràng mình đã đồng ý với y là sẽ nghỉ ngơi thật tốt, lại không cẩn thận nằm bò ra bàn mà ngủ, bỗng thấy hơi xấu hổ. Cậu lặng lẽ nhìn người trước mặt, cố gắng đứng ngay ngắn, ngoan ngoãn như chú mèo con bị bắt tội.
"Không sao, ta cũng vừa mới tới, lần sau đừng vậy nữa." Việt Vô Hoan hơi hốt hoảng, luôn cảm thấy trước mắt mình có ảo giác.
Bây giờ Tống Thanh Thời có ơn dạy dỗ với y, cho nên y cũng phải đối đãi theo lễ thầy trò.
Lúc đầu y quyết định mọi chuyện đều sẽ nghe theo sư phụ, tuyệt đối không vi phạm, nhưng mà Tống Thanh Thời chưa từng yêu cầu người khác làm cái gì, chính cậu còn không làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, quên ăn quên ngủ là chuyện bình thường, có khi còn hào hứng tới mấy ngày mấy đêm không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng. Chưa kể mấy chuyện vụn vặt trong đời sống hoàn toàn không biết, phòng ở thì chất đống sách, ném lung tung lộn xộn, chải tóc cũng vụng về, quần áo thì mặc đi mặc lại một bộ, ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều khiến người khác phải lo lắng. Thậm chí cả việc quản lý thuộc hạ cũng cực kì có vấn đề, trách nhiệm của nhóm dược phó rất hỗn loạn, thường xuyên không biết mình cần phải làm gì...
Tại sao y lại nghĩ rằng người này rất độc ác nhỉ?
Việt Vô Hoan mờ mịt nghĩ...
Sau khi biết suy nghĩ của y, Tống Thanh Thời cực kì oan ức. Từ nhỏ đến lớn, ngoài đọc sách ra cậu chưa từng phải bận tâm chuyện gì, quần áo toàn mua một đống cùng kiểu, cùng màu, giảm thời gian chọn lựa, tóc thì tùy tiện cắt, đồ ăn cũng không kén, giúp việc làm cái gì cậu ăn cái nấy, tất cả mọi người đều khen cậu dễ nuôi. Bình thường làm nghiên cứu thì có giáo sư dẫn dắt, có đàn anh quản lý, cậu chỉ phụ trách chấp hành và ghi chép, là một học sinh tốt cực kì nghe lời.
Ai mà ngờ được xuyên vào tiểu thuyết rồi, ngoài việc cứu vớt nhân vật chính thụ cậu còn phải phụ trách quản lý xí nghiệp Dược Vương Cốc chứ?!
Nguyên thân là một kẻ không biết nói chuyện, bị chứng sợ giao tiếp còn nặng hơn cậu, phương pháp quản lý không đáng để tham khảo.
Lúc Tống Thanh Thời lật lại kí ức cũng phát hiện, thật ra là nguyên thân cũng không phải vui giận thất thường, phần lớn những lần nổi giận đều có nguyên nhân. Ví dụ như có lần dược phó mang đi rửa cái bình đầy nấm mốc, thật ra đó là nấm thuốc mà hắn nuôi trồng mất mấy năm, nhưng dược phó lại chết cũng không nhận sai; hay ví dụ như là phát ngôn bừa bãi trước mặt hắn, khen Túy Tiên Đan mà hắn mất bao công sức mới nghiên cứu ra được là Mông Hãn dược tốt nhất thiên hạ, dám so sánh thuốc tê được sáng chế ra vì sự nghiệp giải phẫu vĩ đại với thứ thuốc ngủ mà mấy tên đạo chích dùng! Nguyên thân thật sự là tức điên lên thành cá nóc luôn rồi, còn nói không nên lời, mới xảy ra chuyện trực tiếp giết người.
Nhóm dược phó vẫn luôn như đi trên băng mỏng, mỗi lần tôn chủ giao nhiệm vụ chỉ nói có mấy chữ, toàn bộ phải dựa vào việc đoán mò mà thi hành, rất không dễ dàng. Tất cả mọi người trông thấy tôn chủ như chuột thấy mèo, nửa lời cũng không dám nói, càng không dám lại gần.
Tống Thanh Thời ý thức được sự tệ hại, quyết tâm cải cách, xây dựng Dược Vương Cốc thành viện nghiên cứu y học của tiên giới, sau khi quy hoạch xong, cậu để Việt Vô Hoan đảm nhiệm chức vụ thư kí cao cấp, thay cậu gánh vác trách nhiệm giao tiếp, mỗi ngày đều bận rộn chấn chỉnh việc trong cốc.
Ngồi mài đao nhưng cũng không làm lỡ việc đốn củi*.
*Nguyên văn: 磨刀不误砍柴工. Ý là làm việc này nhưng cũng không để lỡ việc kia, thậm chí vì làm việc này tốt (làm tốt công tác chuẩn bị) nên