Edit: Ry
CẢNH BÁO: Chương truyện có yếu tố bạo lực, vặn vẹo không thích hợp cho các bạn nhỏ, các bạn tâm lý mong manh và bà mẹ đang mang thai. Nếu bạn không đọc được truyện có yếu tố máu me kinh dị (sau này có rất nhiều) và nhân vật điên cuồng vặn vẹo thì mời dừng bước tại đây.
"Ta không sợ, ngươi nói đi."
Tố chất tâm lý của Việt Vô Hoan tốt hơn sinh viên mới nhiều, y đi xuyên qua cả căn phòng đầy máu thịt, đến bên cậu, đặt bữa tối xuống, sau đó nhíu mày, giơ tay giúp cậu lau đi vụn bánh nơi khóe miệng. Gần đây y đã quen dùng bữa với tôn chủ, mỗi khi y ngửi thấy mùi hương sạch sẽ kia, khẩu vị sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tống Thanh Thời quan sát y một lúc lâu, thấy y không có khuynh hướng sụp đổ, lặng lẽ để cái chậu về lại chỗ cũ, trong lòng cậu càng thêm xác định Việt Vô Hoan là hạt giống tốt cho Y học. Việt Vô Hoan thông minh, lý trí, bình tĩnh, khéo tay, không sợ máu, có đầy đủ tất cả các tố chất của một bác sĩ khoa ngoại ưu tú, nếu là ở Trái Đất thì các giáo sư của Viện Y Học sẽ đánh nhau để giành y về làm bác sĩ dưới trướng mình.
Cậu vui vẻ giảng cả một tràng lý thuyết về giải phẫu, rồi nói cho y biết tầm quan trọng của giải phẫu đối với Y học, sự cống hiến to lớn của những người thầy thầm lặng với nhân loại.
Việt Vô Hoan lắng nghe rất chăm chú, thậm chí còn chủ động đi quan sát thi thể và hình dạng của nội tạng.
Y cảm thấy sự lo lắng của Tống Thanh Thời có hơi buồn cười. Trong đám khách của sơn trang Kim Phượng, không thiếu những tu sĩ có đam mê hành hạ thể xác, bọn chúng thỉnh thoảng sẽ mang nô lệ ra đánh chết. Chính y cũng đã chết đi sống lại trong tay bọn chúng rất nhiều lần, bị hành hạ cho thương tích đầy mình, nếu như không phải thể chất hệ Mộc có sức khôi phục rất mạnh, y đã được giải thoát từ lâu rồi.
Thi thể là cái gì? Chỉ là một khối thịt thôi.
Từ lần đầu tiên hầu hạ kẻ khác, thứ y sợ hãi chỉ có người sống.
Việt Vô Hoan nhìn kỹ từng khối thi thể, thầm cảm thán. Bỗng, y dừng bước, nhìn chằm chằm vào một cái xác đàn ông cao lớn nằm ở trong góc, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức không muốn nhớ tới. Y hơi hoảng loạn, rồi ý thức được cái gì đó, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ác ý thấu trời, khóe miệng dần vẽ nên một độ cong.
Y chậm rãi xoay người, giấu đi vẻ mặt ban nãy, dịu dàng xin phép: "Tôn chủ, có thể để ta thử giải phẫu khối thi thể này được không?"
Tống Thanh Thời đang ăn bữa tối tình yêu mà thiên sứ nhỏ tặng cho mình, nghe thấy lời này thì ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cậu ngẫm nghĩ, dù sao thì nơi này cũng không phải Viện Y Học của thế giới gốc, cũng chẳng có nhiều quy củ về giải phẫu đến vậy, nếu Việt Vô Hoan đã có lòng quyết tâm học hỏi, cậu cũng nên ủng hộ.
Thế là cậu tìm một cái mũ trùm đầu mới, đưa cho Việt Vô Hoan đội, sau đó để y rửa tay sát trùng, đeo khẩu trang với găng tay.
Việt Vô Hoan bất an sờ đôi bao tay, không hiểu: "Tại sao lại phải đeo những thứ này?"
"Để phòng ngừa lây nhiễm vi khuẩn và mầm bệnh." Tống Thanh Thời dặn dò: "Nơi này không có Formalin, cũng không có nước sát trùng tiêu chuẩn, toàn dùng linh thạch trận pháp để bảo tồn thi thể, trong đó có không ít người không rõ nguyên nhân cái chết, thậm chí dính đủ thứ bẩn thỉu vẫn được nhét vào. Ta không yên tâm, ngươi trước hay sau khi làm thí nghiệm với giải phẫu đều phải làm quen dần việc khử trùng đi."
Đây là bệnh sạch sẽ nho nhỏ của sinh viên y. Có thế nào cậu cũng không tin đống chú pháp làm sạch kia có thể tiêu diệt hết vi khuẩn, nhất định phải sát trùng mới chịu được.
Việt Vô Hoan nhìn thi thể bên cạnh một cái, yên lòng, cười nói: "Đúng là rất bẩn."
Tống Thanh Thời trang bị đầy đủ cho y xong mới đưa dao giải phẫu, giới thiệu với y: "Khối thi thể này là An Long đưa cho ta. An Long là Cổ Vương Tây Lâm, là một y sư rất lợi hại cũng như là chuyên gia về côn trùng. Hắn rất tốt, chúng ta vẫn luôn thường xuyên trao đổi tài nguyên. Mấy hôm trước hắn vừa phái người đưa tới khối thi thể này, ra đề cho ta, nói là kiểu chết rất thú vị, để cho ta đoán xem là chết như thế nào."
An Long là người bạn duy nhất của nguyên thân, trước kia hai người thường xuyên gửi thư cho nhau trao đổi kiến thức chuyên ngành, nhưng chẳng biết vì sao mà mấy năm gần đây lại không liên lạc nữa. . Truyện mới cập nhật
Lúc Tống Thanh Thời thu dọn những đồ đạc nguyên thân để lại, đã đọc đống thư kia, cực kì khâm phục trình độ cao siêu của An Long, sau đó chủ động viết thư, dùng phương thức hiện đại giúp hắn giải quyết mấy vấn đề về nấm nuôi sâu đã đau đầu nhiều năm. Nhận được thư thì An Long vui mừng quá đỗi, phái người đưa tới rất nhiều lễ vật, bởi vì nguyên thân thích nên trong đống lễ vật còn có mấy xác chết có nguyên nhân tử vong khác nhau, hắn còn nói là mấy ngày nữa muốn đích thân tới nhà để nói lời cảm tạ.
Tống Thanh Thời rất thích phần lễ vật này, biểu thị cực kì hoan nghênh đại lão si mê côn trùng học.
Việt Vô Hoan mỉm cười nhận dao, nặng nề ấn xuống, không chút do dự rạch ra lồng ngực của thi thể.
"Từ từ! Từ từ!" Tống Thanh Thời giật mình, vội vàng ngăn cản, chỉ đạo cho y: "Ngươi phải quan sát kĩ kết cấu của da cơ rồi