Cửa lớn màu son từ từ mở ra.
Đám người nín thở ngưng thần, không biết tại sao mà trong lòng mơ hồ cảm thấy cái cửa lớn này rất giống cái miệng rộng của mãnh thú đang dần mở ra, muốn nuốt toàn bộ bọn hắn vào trong.
Cạnh cửa có hai cái đèn lồng đỏ chót cứ như hai con mắt của yêu quái.
Tiểu đạo xuyên qua đình viện đi đến đại sảnh.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc lên hẳn, trong thính đường hơi âm u.
Mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh đang ngồi tại chủ vị, bên cạnh là tráng hán vạm vỡ đứng thẳng.
Đám người đi vào, chỉ thấy ở chủ vị có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi.
Nam tử thân mặc áo bào xanh rộng lớn lười biếng dựa vào ghế, cũng không thèm nhìn đám người mà chỉ mãi thưởng thức trà trong tay.
Tráng hán đứng cạnh thân mặc áo ngắn vải thô, chiều cao bảy thước, mắt như chuông đồng, mạnh mẽ uy lực.
"Lục Khiêm, sao lại là ngươi?" Có người nói ra thân phận của nam tử.
Trong lúc nhất thời, cả đám đạo đồng xôn xao.
"Lục Khiêm ngươi thật to gan, dám ngồi ở vị trí của đạo trưởng.
""Ngươi điên rồi, thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.
""Không sợ đạo trưởng trách tội ngươi sao? Còn không mau quỳ xuống!"Đám người nhao nhao mắng chửi, thậm chí còn có mấy người còn xông lên ẩu đả Lục Khiêm.
Đối với bọn hắn mà nói, Mạc Lương chính là thần của bọn hắn, là một tồn tại không gì không làm được.
Vì thế khi nhìn thấy Lục Khiêm đi quá giới hạn, trong lòng bọn hắn mới phẫn nộ đến cực điểm.
Vừa rồi gã đạo đồng tên là lão Ngô xông lên đầu tiên.
Hắn nhìn Lục Khiêm như thể đang nhìn một đống bạc trắng sáng bóng, nếu như vọt lên đánh tơi bời gia hỏa này đầu tiên thì đại nhân nhất định sẽ khen thưởng mình.
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy tráng hán bên cạnh nhấc chân đá tới.
Ầm!Lão Ngô trực tiếp bị đá bay đụng mạnh vào vách tường, lồng ngực lõm xuống dưới một mảng, miệng thì phun máu tươi rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Mấy người khác cũng bị tráng hán đá bay.
Đám người sợ hãi tột độ, sống lưng lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nghĩ thầm nếu như vừa rồi kẻ xông lên là chính mình, chỉ e là bây giờ mình đã nằm dưới đất rồi.
"Thật to gan, đừng tưởng rằng có người giúp đỡ thì ghê gớm lắm, Mạc đạo trưởng pháp lực vô biên, chút nữa ngươi sẽ biết tay.
" Một người trong đó gào ầm lên.
Bọn hắn nghĩ đến Mạc Lương thì trong lòng yên tâm hơn nhiều, đạo trưởng thần thông quảng đại, không biết Lục Khiêm mượn thế ở chỗ nào mà ảo tưởng chỉ mới như vậy đã muốn làm gì thì làm, thật là không biết trời cao đất rộng.
"Đạo trưởng các ngươi nói là hắn sao?"Lục Khiêm chỉ sang bên phải nói.
Đám người vô thức nhìn lại.
Chỉ thấy trên cái bàn gỗ có một cái mâm sứ.
Trên mâm đựng một cái đầu người ngay ngắn chỉnh tề.
Đầu người trông rất già nua, trên mặt dày đặc đốm đen, hai mắt trợn trừng, thất khiếu còn dính vết máu đen, có thể thấy khi còn sống đã phẫn nộ cùng không cam lòng tới cỡ nào.
"Đạo trưởng!""Đạo trưởng chết rồi, làm sao có thể?""Không phải tên