Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Người đi trong bóng đêm


trước sau

người dịch: idlehouse

Phi Phi bĩu môi: “Đậu mè thứ này mắc lắm á!”

Tạ Vi Thời giằng giằng sợi dây thừng nói: “Đúng là dây rất tốt, khi nào dùng xong anh lấy đi luôn.”

Phi Phi: “……..”

Tạ Vi Thời trói quặt hai tay của Phương Trì ra sau lưng, răng của Phương Trì nghiến làm chiếc đũa cũng phát ra tiếng động sật sật như đang biến thành cương thi trong phim truyền hình, Phi Phi rợn cả gáy.

“Cô ấy là người phương nào thế?” Cuối cùng Phi Phi nhịn hết nổi, hỏi.

“Của Cục 19.”  Tạ Vi Thời đáp, rồi lại trói luôn hai chân của Phương Trì.

“Người của cảnh sát mà anh còn để cô ta gần mình như thế!”  Phi Phi sợ thất sắc, “Hồi trước chẳng phải anh không dính dáng gì đến người của Cục 19 sao!”

Tạ Vi Thời không nói gì, bế Phương Trì vào trong buồng tắm, nước trong bình nước nóng đã lên 60 độ, chàng nói với Phi Phi: “Tắm cho cô ấy cái.”

Phi Phi “À” một tiếng, rồi lại khó xử: “Tay chân bị trói hết trơn, cởi đồ làm sao đây?”

Tạ Vi Thời kịp thời đưa cho cô một cây kéo.

……..

Trong buồng tắm hơi nước mịt mờ.  Ánh đèn vàng toả ánh sáng mờ mờ ấm áp.

Tạng người của Phi Phi to con hơn Phương Trì, bế Phương Trì không quá nhọc sức.  Phi Phi kéo vòi nước gội đầu cho Phương Trì, chợt nghe Tạ Vi Thời nói ở bên ngoài: “Đàng sau tai bên phải của cô ấy có một vết thương, mới lành cách đây không lâu, đừng chạm làm cô ấy bị thương.”

Phi Phi chợt mang cảm giác rất sai rất lạ trong lòng. Cô gái này, khiến cho Tạ Vi Thời quan tâm đến vậy sao?

Gương trong buồng tắm đọng một lớp hơi nước mờ mịt, một tay của cô đỡ Phương Trì, tay kia dùng miếng bọt biển lau sạch hơi nước.  Trong gương hiện ra hai khuôn mặt của cô và Phương Trì, của cô xinh đẹp rực rỡ, của Phương Trì bé nhỏ tinh trí.

Thật ra Phương Trì cũng không hẳn là đẹp, phải không nào?  Cô ấy chỉ rất trắng, nhỏ nhắn, trong mắt Phi Phi thì trông gần như là yếu đuối bệnh hoạn.  Cảm giác trong lòng của Phi Phi đối với cô gái này rất phức tạp, cái phức tạp ấy đến từ sự kết hợp giữa mạnh mẽ và yếu đuối cùng xuất hiện nơi Phương Trì, khiến cô không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với cô ấy.  Ganh tỵ ư?  Có lẽ là vậy. Không biết vì sao, lúc cô trông thấy Tạ Vi Thời bế cô gái này, chợt mang cảm giác họ quá ăn khớp.

Phi Phi vừa nghĩ ngợi lung tung  như thế vừa tắm cho Phương Trì. May mắn là sau khi tắm xong, Phương Trì không còn run, răng không còn nghiến nữa, có vẻ như đã tiến vào trạng thái hôn mê thả lỏng hơn một chút.

“Thật sự không đưa cô ấy đến bệnh viện hả?”  Phi Phi lo lắng hỏi.

“Cô ấy không muốn đi.”

“Cô ấy không muốn đi thì anh không đưa à!”  Phi Phi sốt ruột, “Anh có còn là bác sĩ không hả!  Cô ấy thế này lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?  Anh có gánh được trách nhiệm này không?!”

Tạ Vi Thời im lặng. Trong đôi đồng tử đen sẫm có những ánh sáng long lanh đang lưu chuyển, một lúc lâu sau, chàng nói: “Ngủ đi, để xem sáng mai cô ấy có tỉnh dậy được không.”

Phi Phi và Phương Trì cũng chen nhau trên chiếc giường chật hẹp.  Để tiện cho Tạ Vi Thời canh chừng, Phi Phi nằm ngủ kế tường bên trong, Phương Trì năm ngủ phía bên ngoài.  Tạ Vi Thời dùng hai chiếc ghế kê chung với băng ghế dài ngay cạnh giường, tạm gọi là một chiếc giường cho bản thân chàng nằm.

Ghế kê thành giường đương nhiên không dễ ngủ, hơi trở mình sẽ có thể rớt xuống.  Thêm vào đó vóc dáng của chàng cao to, phần lớn của cơ thể vẫn bị thò chơi vơi hết ra ngoài.  Tạ Vi Thời ngủ không được yên giấc cho lắm, nhưng nghe Phi Phi vừa đặt lưng đã ngủ, hơi thở từng tiếng dài, đều đều. Phương Trì thì không nghe phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cũng không rõ bao lâu, Tạ Vi Thời chợt cảm thấy người mình trĩu xuống, giật mình tỉnh giấc. Trong phòng vẫn tối đen, chàng cảm giác được mái tóc lành lạnh xoã trên mặt chàng.  Là Phương Trì vừa lăn xuống khỏi giường.  Tạ Vi Thời sờ soạng đỡ Phương Trì đứng lên.  Cổ họng của cô như đang bị nghẹn gì đó, phát ra âm thanh rất thấp, vô cùng khổ sở đau đớn, nhưng không nói được.  Toàn bộ sức trên người của Phương Trì đang chúi về phía trước.  Tạ Vi Thời nhận ra rằng cô muốn vào trong buồng vệ sinh, liền đỡ cô vào.  Vừa bật đèn lên đã nghe “oẹ” một tiếng, Phương Trì bắt đầu nôn mửa bên cạnh bồn rửa tay. Nhưng cô chưa ăn bữa tối, chỉ nôn ra dịch tiêu hoá và một chút nước. Phương Trì quờ quạng định xả nước, Tạ Vi Thời nửa ngồi xổm nửa đứng đàng sau lưng cô, vòng tay quanh thắt lưng giúp cô giữ thăng bằng, vươn tay ra ấn nước để xả.

Cô không ngừng nôn, nôn đến long trời lơ đất, nhưng không nôn ra được gì.  Phi Phi cũng bị thức giấc, mắt nhắm mắt mở bám khung cửa: “Có sao không?”

“Không sao, em đi ngủ đi.”  Tạ Vi Thời giữ lấy mái tóc cho Phương Trì, nói với Phi Phi.

Phi Phi trợn mắt nhìn họ một lúc, “Ờ” một tiếng, rồi lại quay về giường ngủ như đang mộng du.

Phương Trì nôn quá dữ dội, nước mắt không kiểm soát được, chảy ra hai bên mắt.  Khó lắm mới tạm đỡ hơn, cô cảm thấy bản thân vô cùng thảm hại, loạng choạng vùng vẫy định tới bồn rửa tay.  Tạ Vi Thời vẫn luôn im lặng đỡ cô, tay của cô run rẩy kịch liệt, muốn mở vòi nước mà phải làm mất mấy lần.  Tạ Vi Thời dùng ly hứng nước, đút cho cô súc miệng.

Bao nhiêu sức lực trong người Phương Trì như bị rút sạch, tay chân không điều khiển được.  Cô đứng không vững, Tạ Vi Thời gần như dùng một tay đỡ quanh thắt lưng cô, để cô dựa vào lòng.  Phường Trì tựa vào lồng ngực chàng thở hổn hển một hồi lâu, quanh tai là tiếng nhịp tim trầm thấp của chàng.  Nương theo nhịp tim ổn định nhịp nhàng ấy, đầu óc hỗn loạn của cô dần dần tỉnh táo lại.

Tạ Vi Thời rút vài miếng giấy lau mồ hôi lạnh trên trán cô, hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Choáng váng, buồn nôn, khô miệng, bứt rứt.”

“Có cảm giác gì khác lạ hơn nữa không?”

“Trong đầu cứ không ngừng có một giai điệu lặp đi lặp lại, giống như là tiếng hát giữa đêm vậy.”  Phương Trì cảm thấy muốn hụt hơi.

“Có phải
từ trong Rạn Băng ra?”

Vừa nhắc đến Rạn Băng, một cảm giác đau đớn kinh hoàng dâng lên trong Phương Trì, tựa như mỗi một nơ-ron trong cô đều đang đau đớn, ngón tay và ngón chân bất giác đều co quắp lại một cách mất kiểm soát, Tạ Vi Thời bắt buộc phải dùng hai tay xốc cô lên.

“Phải, nhưng cũng có vẻ như không phải…….”  Phương Trì cắn chặt răng đáp.

“Còn những cảm giác gì nữa?”

“Hãi hùng…….” Phương Trì thừa nhận một cách vô cùng miễn cưỡng, mỗi một lời đều như phải phun ra từ kẽ răng.

“Hãi hùng như thế nào?” Chàng không buông tha, tiếp tục gặng hỏi.

“Hãi hùng đối với thứ không biết…… cứ cảm thấy như đâu đâu cũng có người đang nấp, sắp sửa tấn công tôi……”  Phương Trì tự nhận rằng bản thân không sợ gì, ngay đến cái chết cũng không sợ.  Nhưng từ sau khi bị thương, một chuỗi những sự kiện liên tiếp phát sinh không ngừng thử thách nhận thức về bản thân của cô; cơ thể này càng lúc càng không nghe theo điều khiển của cô nữa, luôn khiến cho cô cảm thấy hổ thẹn.   Cô rất mất tự nhiên, ra sức muốn che giấu cảm giác hổ thẹn ấy. Đối với cô mà nói, cảm giác hổ thẹn này không khác gì cảm giác một cô gái phải dạng chân ra trước một bác sĩ phụ khoa phái nam.  Tạ Vi Thời đã từng học y, tại sao những người học y luôn ép người khác phải phô bày phương diện họ không muốn phô ra nhất?

“Anh coi tôi là chuột bạch thí nghiệm Rạn Băng cho anh à?”  Phương Trì yếu ớt hỏi, thử tìm cách thay đổi đề tài.

“Bất kể cô có tình nguyện hay không, cô đã thành một con rồi.”  Tạ Vi Thời nói.

“Anh…….” Phương Trì muốn nổi xung, nhưng lại không có sức.  Đúng lúc này, Tạ Vi Thời nói: “Tôi lấy u-disk từ Lút Cán ban đầu định tự mình xem nó một lần, không ngờ đã bị cô giành xem trước rồi.”

“Ha.”  Phương Trì dựa trước cổ chàng, khẽ cười, “Nếu đã định xem, sao giữ nó bao lâu nay vẫn chưa xem?”

“Cần có một cộng sự để canh chừng cho tôi. Xem một mình tôi vẫn chưa cảm thấy an toàn lắm.”

Người này đúng là cẩn thận.  Phương Trì nghĩ bụng.  Cô hơi cử động tay chân, cảm giác đau đớn không chịu đựng nổi lúc trước đó đã đỡ hơn hẳn, nếu như nói, nãy giờ ý thức của cô đều tập trung vào những đau đớn của thần kinh và cơ thể, thế thì giờ đây cô chợt nhận ra sự tồn tại của người đàn ông ngay bên cạnh, nhận ra môi trường khác lạ xung quanh.

“Đây là đâu?”

“Nhà của cô gái mà cô đã cứu.”

“Bây giờ mấy giờ?”

Tạ Vi Thời liếc di động: “Ba giờ hai mươi lăm.”

“Tôi phải về nhà.” Phương Trì gạt tay chàng, thử tự bước ra ngoài một mình.  Đi được chưa tới hai bước, chân run lên, suýt nữa ngã chúi xuống sàn.

“Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Hà nhé?”

Phương Trì hiểu ra chàng đang nói về Hà Tâm Nghị, lập tức đáp: “Đừng.”

Tạ Vi Thời gọi một chiếc taxi đêm để đưa Phương Trì về.  Trong Yến Thành vốn có rất nhiều công ty cho mướn xe điện tử thông minh không người lái, nằm ở nhiều địa điểm đậu xe khắp thành, dùng chứng minh thư nội thành là có thể mướn dùng với giá rất rẻ. Nhưng Tạ Vi thời và Phương Trì đều ngầm hiểu trong lòng, họ hoàn toàn không muốn lưu lại bất cứ một dấu vết gì trong hệ thống giao thông của những công ty như vậy.

Đinh Phi Phi khoác áo vào, bước ra đưa cho Tạ Vi Thời một tờ tiền 100 tệ.  Tạ Vi Thời cầm lấy, nói: “Lần sau sẽ trả em.”

Phi Phi “hừ” một tiếng.

Tạ Vi Thời nói: “Em không nói một câu cảm ơn với cô ấy sao?”

Phi Phi nói rất nhanh: “Anh cảm ơn giùm em đi!” rồi chạy biến vào nhà, sập cửa “ầm” một cái.

Xe taxi lái đi, tài xế là một người cao lớn lỗ mãng, không buồn mở bảng tính giờ trong xe lên, hút thuốc liên miên để cho tỉnh, cũng chả buồn hỏi Phương Trì và Tạ Vi Thời có đồng ý hay không.  Anh ta im lặng lái xe, để cửa sổ mở hết xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi thốc vào trong.   Phương Trì bị cơn gió mang theo mùi thuốc lá này thổi, cả người tỉnh hẳn lên, cảm giác buồn nôn cũng không còn quá nặng nữa.  Cô nằm bò bên cửa sổ, xoay lưng về phía Tạ Vi Thời.

Đây chính là lúc cả thành phố đang say ngủ, những toà nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp lấp lánh đèn sao. Những hàng đèn tín hiệu cho máy bay ở tầng trên cùng cũng không ngừng chớp ánh hồng.  Ngoài đường gần như không một bóng người, cũng không có chiếc xe nào khác.  Từ sau khi Maandala xâm nhập vào trong cuộc sống của con người, rất nhiều công ty đã mở thẳng “văn phòng huyễn thực” ở trong đó, mọi người đều có thể làm việc cùng với đồng nghiệp của mình ở nhà, nhu cầu đi lại của cả một thành phố giảm xuống hẳn.

Phương Trì nhìn những toà cao ốc ngoài cửa sổ, bất chợt hỏi: “Tạ Vi Thời, có phải anh đã từng ở ngay khu này?”

Tạ Vi Thời hiển nhiên chưa ngủ, hơi ngạc nhiên hỏi: “Làm thế nào mà cô biết?”

Phương Trì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi sống ở đâu, cha mẹ tôi sống ở đâu, chắc chắn anh đã rành không thua gì tôi.”

Tạ Vi Thời cười cười: “Thì đó, sự ngạc nhiên vừa rồi của tôi là đóng kịch thôi.”

Phương Trì bật cười: “Tôi biết ngay mà.  Con người anh chả phải tốt lành gì.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện