Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Thể loại: Hiện đại, võng du, khoa huyễn, nữ đặc vụ bị trầm cảm - nam hacker dịu dàng ấm áp, hệ chữa lành, cảm động, day dứt, GE theo hướng HE.
Độ dài: 78 chương.
Tình trạng: Hoàn edit.
-----------------------------------
Văn án:
Một người sẽ ra sao nếu như bị tước sạch khả năng để yêu?
Có lẽ tựa như thế giới bị mất hết ánh sáng.
“Đừng sợ, đừng rời đi, em không cần phải làm gì cả.” Chàng vừa nói vừa ôm lấy Phương Trì. “Để anh yêu em đủ rồi.”
Chàng là ngọn đèn ấm áp trên con đường mịt mùng của cô.
——
Từ trước đến nay, thể loại võng du thường gắn liền với tag thanh xuân vườn trường và sủng ngọt. Nhưng “Bằng nước mắt và lặng câm” là một trong số ít truyện không đi theo lối mòn ấy. Dưới ngòi bút của Tiểu Hồ Nhu Vĩ, đây là câu chuyện hết sức u ám nặng nề, từ đầu đến cuối hoàn toàn là bi kịch!
Khác một chút với thể loại võng du thông thường, “Bằng nước mắt và lặng câm” kết hợp thêm yếu tố khoa huyễn. Bối cảnh của truyện ở tương lai gần, nơi công nghệ thực tế ảo phát triển rực rỡ, lan rộng khắp thế giới. Cũng từ đó, con người đều có thể sống một cuộc đời ảo thứ hai, thế giới ấy là Maandala.
Công việc của nữ chính Phương Trì cũng liên quan đến trò chơi huyễn thực Maadala, một đặc vụ ngầm chuyên nằm vùng điều tra về hoạt động phi pháp của những tập đoàn lớn. Phương Trì là một đoá hồng bằng thiếc lá, luôn đẹp đẽ và sắc bén. Nhưng sau một lần bại lộ thân phận, Thịnh Diễm, bạn trai cô, bị tổ chức bí ẩn giết hại dã man, quỹ đạo cuộc đời Phương Trì gần như đã triệt để dừng lại.
"Tất cả mọi cái chết đều đông cứng trong lặng câm,
Tất cả mọi mộ bia đều được đắp bằng nước mắt.”
Đóa hồng từng cánh từng cánh bị thiêu rụi, góp nhặt tàn tro thành hơi thở, nương theo sự chết mà sinh ra. Phương Trì từ đó bắt đầu bước trên con đường trả thù đầy nguy hiểm, cũng chỉ có hận thù mới giữ cô sống sót và tỉnh táo.
“Cái chết, mỗi phút mỗi giây, luôn là một vực sâu nằm vắt ngang trước mặt cô. Chỉ cần cô muốn, là có thể bước xuống bất cứ lúc nào. Nhưng cô đã gặp được một người. Người đó không muốn để cho cô chết. Một lần, hai lần, là may mắn. Nhưng nhiều hơn nữa, thì là định mệnh.”
Phương Trì lần đầu gặp chàng tại tang lễ của chính mình, sự xuất hiện của chi tiết này có lẽ là điềm báo về tình yêu buộc phải đi trên con đường đầy máu của họ.
Tạ Vi Thời, người đàn ông thâm trầm như nước lặng, chàng là một hacker làm việc vì tiền thưởng. Ai cũng có quá khứ của riêng mình, chàng cũng vậy. Từng là một bác sĩ tương lai đầy triển vọng, sinh ra trong thế gia danh y, nhưng Tạ Vi Thời khi ấy đã quyết định từ bỏ mọi thứ.
Chàng thu lại tất cả góc cạnh sắc sảo, gột rửa sạch sẽ đi hào quang chói mắt của thiên chi kiêu tử để trở thành một “cánh quạ” đơn độc, ẩn mình “bay” trong thế giới bị công nghệ chiếm giữ.
Giữa Phương Trì và Tạ Vi Thời ban đầu đơn giản chỉ là quan hệ hợp tác điều tra một số mục tiêu chung. Nhưng chẳng biết từ khi nào, mối quan hệ ấy đã xuất hiện những rung động mơ hồ.
Vì căn bệnh trầm cảm, Phương Trì luôn phải dùng thuốc ức chế cảm xúc, những khi ấy cô chẳng khác nào một robot không có trái tim, tàn nhẫn với cả chính bản thân mình. Nhưng dường như đối với Phương Trì, dịu dàng của Tạ Vi Thời chưa bao giờ có giới hạn, chàng dùng tất cả lòng thành, hết sức bao dung, bảo vệ và kéo Phương Trì ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng.
“Muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cười. Phân liệt cũng được, trầm cảm cũng được, tuyệt vọng cũng được, mất kiểm soát nổi cơn điên cũng không sao, đều là bản chất vốn có của cô, không cần phải che dấu.”
“Tạ phu nhân của anh không cần luôn xinh đẹp như hoa, không cần nữ công gia chánh thập toàn, cũng không cần làm một vợ giỏi mẹ hiền mà sinh con đẻ cái cho anh. Anh chỉ cần cả đời này cô ấy ở bên anh, khi ngủ sẽ áp tai trên lồng ngực của anh, đạp tung chăn giữa đêm khiến anh tỉnh giấc vì cóng. Trong phòng tắm sẽ thường gặp những cọng tóc dài của cô ấy, trên ban công luôn có vài món quần áo của cô ấy phơi chưa kịp khô. Giữa đêm hôm cô ấy sẽ ngồi nơi bàn làm việc của anh, lôi hết rượu anh đã giấu kỹ ra uống sạch, rồi lén lút đi lục lọi táy máy những vật cá nhân của anh, xem hôm nay anh đã làm những gì…”
Giống như nai trong sương mù không thể tự mình xác định đông tây nam bắc, người mang nỗi hận thù trong lòng sẽ không có cách nào để hoàn toàn tiếp nhận tình yêu. Nhưng có một sự thật mà Phương Trì vẫn nhận ra được, đó là cô cần Tạ Vi Thời hơn thuốc trầm cảm.
“Chàng, là chút tốt đẹp duy nhất mà cô có thể chạm vào, giữa thế gian ngộp thở.”
Nếu nói tình yêu với Thịnh Diễm cháy bỏng nhiệt tình, thì Phương Trì yêu Tạ Vi Thời là dựa dẫm, ủi an và triền miên như dòng nước. Ở chi tiết này, tôi cảm thấy nữ chính rất rạch ròi và kiên định, cô yêu Tạ Vi Thời nhưng không hề quên đi mối thù của Thịnh Diễm, cũng không tìm hình bóng anh trên người chàng.
Xuyên suốt mạch truyện là quá trình lật tìm quá khứ, hết bí mật này đến bí mật khác dần dần hé lộ. Uẩn khúc đằng sau cái chết của Thịnh Diễm dẫn đến một bí mật to lớn đến tận những chương cuối cùng mới có lời giải.
Nếu đã từng đọc “Cây lớn ở phương Nam”, “Mộng thấy sư tử” hay “Nhu Phong” thì hẳn bạn sẽ biết đặc trưng của Tiểu Hồ Nhu Vĩ là xây dựng bối cảnh truyện rất độc đáo. Thế giới trong “Bằng nước mắt và lặng câm” ngoài công nghệ hiện đại thì không khác nào khung cảnh hậu tận thế, hờ hững và lạnh lẽo. Quan niệm đúng sai, trắng đen tại đây hoàn toàn bị đảo lộn. Con người, theo một lẽ tất nhiên, cũng thiếu sức sống như những bóng ma phụ thuộc vào Maadala.
"Thế giới này, đến tột cùng, vẫn hướng thiện. Bóng tối sẽ không thể dựa vào bóng tối để khống chế, chỉ có thể dựa vào quang minh mới có thể cứu chuộc.”
Nổi bật trên phông nền u ám là tính “người” của nam nữ chính. Một Tạ Vi Thời nhẹ nhàng chu đáo, nhưng khi cấp thiết chàng vẫn có thể là mũi tên, là lá chắn. Một Phương Trì đã quen với khắc chế và tỉnh táo, vẫn đầy ắp lòng trắc ẩn và nhân hậu với thế gian. Hơn cả một tác phẩm ngôn tình, “Bằng nước mắt và lặng câm” truyền tải nhiều thông điệp ẩn dấu về cái thiện và cái ác ở một góc độ chưa ai từng khám phá.
Mặt khác, nội dung truyện về cơ bản khá chặt chẽ logic. Tuy vậy, không rõ là tác giả có chủ đích hay chỉ vô tình bỏ ngỏ một số chi tiết khá quan trọng ở kết truyện khiến độc giả tò mò. Dù sao, cuối cùng Phương Trì và Tạ Vi Thời đã ở bên nhau, tôi nghĩ đây là một kết thúc vừa vặn cho cả hai.
Chuyển ngữ của editor thực sự có đầu tư, lột tả được đặc trưng cyberpunk (*) mà tác giả muốn truyền tải, đồng thời giải thích cặn kẽ thơ ca, điển tích xuất hiện trong truyện. Đặc biệt, cách dùng từ “chàng” thay vì “anh” của editor tưởng chừng kỳ lạ, nhưng sau khi đọc hết truyện bạn sẽ nhận ra đó là từ thích hợp nhất đối với Tạ Vi Thời.
Nếu đã đã kiên nhẫn đọc đến tận những dòng này, tôi hy vọng trước khi đọc “Bằng nước mắt và lặng câm”, bạn hãy bỏ lại hết định kiến về vấn đề “sạch” của nữ chính ra khỏi đầu, cũng đừng chỉ vì cái kết mà bỏ lỡ một bộ truyện ý nghĩa nhé!
—-
Chú thích:
(*): Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng trong thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp của đời sống thấp và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội. (Nguồn: Wikipedia)
Bình luận truyện