người dịch: idlehouse
Nghĩa trang liệt sĩ Lãnh Tuyền nằm về phía tây của thành phố, dưới chân một rặng núi. Đa số cây cao mọc trên núi thay lá hàng năm, chỉ riêng trong nghĩa trang liệt sĩ Lãnh Tuyền trồng các loại thông. Bốn mùa luân hồi, cây trên núi vào thu rực lá, vào đông điêu tàn, duy mình Lãnh Tuyền luôn một màu xanh biếc không thay đổi.
Nghĩa trang liệt sĩ Lãnh Tuyền mở cửa cho công chúng. Lúc Phương Trì đón xe tới nơi, trước cổng nghĩa trang đã tụ tập rất nhiều người, trong đó phần lớn là ký giả truyền thông. Họ cũng giống như những người đến đưa tiễn, trên cánh tay cột băng đen, trước ngực ghim hoa trắng. Đâu đâu cũng thấy cảnh vệ đặc cảnh trong những bộ đồng phục đen, đeo kính đen, đứng nghiêm thẳng tắp.
Không một ai nói chuyện ồn ào, cả một khu nghĩa trang chìm trong bầu khí nặng nề. Phương Trì đi vòng qua đám đông. Tang lễ rất nhanh chóng sắp sửa bắt đầu, cô chọn một ngọn đồi gần đó với tầm nhìn tốt, quan sát từ xa.
Gió đầu xuân vẫn còn rất lớn, cuốn mái tóc mềm mại đen tuyền của cô lên, thổi nó dính vào cây trắc bá đầy lá trông như vảy cá bên cạnh. Cô thô bạo giựt mạnh tóc mình về, nhét vào trong cổ chiếc áo gió. Khoảng cách từ đây đến hiện trường của tang lễ vừa đẹp. Cô nhét tai nghe không giây vào tai, bật lên. Bên tai lập tức vang lên những tạp âm rè rè. Cô kiên nhẫn chỉnh đài, âm thanh trong tai nghe từ từ trở nên rõ ràng.
“Tắt di động chưa?”
“Yên tâm. Trên đường đến đây đã tắt rồi. Trong hoàn cảnh này, anh không hy vọng bị quấy rầy.”
Là mẹ cô, Cốc Ưng, và bố dượng cô, Hà Tâm Nghị.
Làm tốt lắm. Như thế này, sau khi bác sĩ Ninh phát hiện ra cô đã chạy thoát, muốn gọi điện cho Hà Tâm Nghị, Hà Tâm Nghị cũng không nhận được.
Hôm qua Hà Tâm Nghị điều trị PTSD cho cô xong, cô tặng cho ông một chiếc kẹp cà-ra-vát. Thiết kế của chiếc kẹp cà-ra-vát rất giản dị, khảm hai đường sọc bằng bạch kim, trông rất tĩnh, rất hợp đi đôi với cà-ra-vát màu đen. Mang tiếng là quà sinh nhật của Hà Tâm Nghị, chút quà phụ kiện này hoàn toàn không quá lố. Do cô rất không ưa người bố dượng từ bé đã gọi cô là “Mèo Con” này, nên cô không thích nợ ông. Mỗi lần sinh nhật cô, Hà Tâm Nghị luôn chọn quà đặc biệt có tâm và khác người, thế nên quà sinh nhật để tặng cho người bố dượng đáng ghét là thứ không thể thiếu.
Hà Tâm Nghị nhận được món quà này đương nhiên rất vui. Nó có nghĩa là tâm trạng của Phương Trì đã khá lên. Nhưng bên trong cái kẹp cà-ra-vát ấy có gắn một máy thu thanh tí hon. Hà Tâm Nghị là một người rất kỹ tính và biết ăn mặc. Mùa xuân gió lớn, ông luôn dùng kẹp cà-ra-vát. Cô đã từng để ý, những chiếc kẹp ông dùng trước đây đều hợp với các loại cà-ra-vát sọc đủ màu khác nhau. Nhưng khi tham dự tang lễ, ông sẽ phải mặc một bộ âu phục đen và đeo cà-ra-vát đen. Tặng cho ông một chiếc kẹp có thể phối với cà-ra-vát đen quả rất thích hợp.
“Nó sẽ không trốn ra khỏi bệnh viện chứ hả?”
Quả nhiên mẹ cô hỏi. Mẹ cô rất ít khi dùng tên của cô, toàn dùng “nó” để thay thế.
Có thể là do mẹ kỵ tên cô chăng. Cái tên đó do chính mẹ cô đặt, mẹ chưa từng bao giờ giải thích ý nghĩa của nó, nhưng Phương Trì hiểu rất rõ, “Trì” là vì cô đã đến trễ, không kịp gặp mặt bố cô một lần. Có lẽ trong lòng mẹ, lựa chọn của bố chưa từng sai. Bố hy sinh, cũng là do số phận. Chỉ có cô, là đã đến trễ.
“Anh đã sắp xếp ổn thoả rồi, hẳn là Mèo Con sẽ không có cơ hội nào để trốn ra được.”
“Chắc chắn không có sơ hở gì chứ? Nó ranh ma lắm.”
Ha. Đúng là không ai biết con bằng mẹ.
Cô nghe tiếng Hà Tâm Nghị cười khổ. Ông nói: “Tại sao nhất định không cho con nó tới thế? Con nó có quyền biết. Cho dù con không đến, sau đó cũng sẽ trông thấy trên truyền thông. Lần này nhiệm vụ ‘truy bắt hồ ly’ của Cục 19 đã để hy sinh một cảnh viên, một người nằm vùng, mà không thu hoạch được gì. Là nhiệm vụ thất bại nhất trong 7 năm từ khi thành lập. Cục 19 từ trước đến nay luôn là một tổ chức gây tranh cãi lớn nhất, phóng sự trên truyền thông sẽ không ít, e rằng cũng sẽ không thiếu những bài viết chuyên sâu.”
“Nó và Thịnh Diễm vốn không nên bắt đầu.” Cốc Ưng mẹ cô nói một cách lạnh nhạt, “Hiện giờ Thịnh Diễm đã chết rồi, thì chúng nó nên triệt để kết thúc. Bố mẹ của Thịnh Diễm cũng đến tham dự tang lễ, em không hy vọng nó và họ gặp mặt nhau.”
“Em quá khắt khe với Mèo Con rồi. Con người đều có tình cảm. Bệnh trạng của Mèo Con hiện giờ, ngoài tổn thương cơ thể ra, thì tình cảm bị kiềm nén cũng là một phần lớn của vấn đề.”
“Nó là một người mang trên mình sứ mệnh từ khi ra đời. Nó phải tiếp tục sống thay cho bố nó, số phận của nó là phải gánh chịu nhiều.”
“Cốc Ưng! Cách em dạy Mèo Con là khía cạnh anh khó đồng cảm nghĩ nhất.”
“Bao nhiêu năm rồi thầy còn muốn tranh biện với em về vấn đề này à?”
“…….”
Cuộc đối thoại của họ cuối cùng lại quay về điểm xuất phát. Phương Trì không hiểu được, một người đàn ông hoàn mỹ như Hà Tâm Nghị, rốt cuộc sao lại đi thích một người phụ nữ cố chấp trong hành động và suy nghĩ của bản thân như mẹ cô. Hoặc có lẽ, ai ai cũng tìm kiếm một người có điều mà bản thân mình không có, để bù trừ.
Tang lễ đã bắt đầu.
Lúc nãy bắt xe đến đây, đi ngang qua một tiệm bán dụng cụ thiên văn, cô đã mua một ống kính viễn vọng.
Trên bãi cỏ xanh rì là một đám người mặc đồ đen. Băng đeo tay đen, cài hoa trắng. Nhân viên của Cục 19 đều có mặt, cô nhận ra hết mọi người. Cảnh còn người mất, như đã qua một đời. Gần đến thế, cô lại không thể nào bước thêm một bước. Qua ống kính, cô trông thấy bức ảnh đen trắng của bản thân. Đã 6 tháng trôi qua, nhìn lại gương mặt đó, thế mà lại cảm thấy xa lạ.
“Mai Đỗ Sa, nữ, gia nhập Cục An Ninh Mạng tháng Một năm ’16, nằm vùng trong một số tổ chức với những giao dịch phi pháp trên web chìm. Ngày 2 tháng Mười năm ’19, trong một giao dịch thuốc sinh hoá ở bang Shan nước Miến Điện đã không may mắn hy sinh, hưởng dương 25 tuổi.”
Loa phát thanh truyền đến giọng nói thô nhưng nặng nề của cục trưởng Cục 19, Sử Tranh Vanh.
Mẹ cô và Hà Tâm Nghị đứng khá xa, cô không nghe được tiếng khóc của người có mặt trong tang lễ từ máy thâu âm, nhưng nhìn trong kính viễn vọng, có một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang đỡ một người phụ nữ cũng đeo khẩu trang đang khóc ngất. Một nỗi bi thương vô cùng rõ rệt. Đấy là hai diễn viên chuyên nghiệp.
Bắt đầu từ giây phút cô bước chân vào khu đặc huấn từ dạo còn bé, cô đã mang hai thân phận. Một, là Mai Đỗ Sa, một, là Phương Trì. Mẹ cô đã vẽ sẵn đường cho cô, đích chỉ về nghề của bố cô: cảnh sát đặc nhiệm, rất có khả năng là cảnh sát nằm vùng. Sau đó Cục 19 được thành lập, cần gấp cảnh sát viên tinh thông mạng internet gia nhập. Vừa khéo cô chuyên ngành khoa học thông tin ở Yến Đại, lại mang kinh nghiệm được huấn luyện từ bé, liền bị cục trưởng Cục 19 Sử Tranh Vanh kéo ngay qua. Khi đó cô còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh năm 2. Cô giao dịch trên web chìm với thân phận nằm vùng 4 năm, lật đổ một tổ chức ấu dâm, một tổ chức
buôn bán nội tạng, hỗ trợ phát hiện hoạt động mua bán thông tin thẻ tín dụng ngân hàng, giúp chuyển tin tình báo cơ mật quốc gia v.v. quãng 10 lần. Cuối cùng, bị huỷ trong tay của Thần Kinh Hoa Hồng.
“Thịnh Diễm, nam. Gia nhập Cục An Ninh Mạng năm ’14 khi cục mới được thành lập, tham gia điều tra các vụ án lớn liên quan đến an ninh mạng, hai lần lập công vinh dự cấp 3. Ngày 2 tháng Mười năm ’19, trong một giao dịch thuốc sinh hoá ở bang Shan nước Miến Điện đã không may mắn hy sinh, hưởng dương 27 tuổi.”
Dẫu đã qua rất lâu rồi, Phương Trì vẫn không dám dùng kính viễn vọng nhìn hình của Thịnh Diễm. Nhìn những tấm hình đủ mọi sắc màu hoá thành đen trắng, nhìn một người sống sờ sờ trong không gian ba chiều biến thành một tấm ảnh tĩnh trong thế giới 2 chiều, là một việc quá tàn nhẫn. Hệt như nhìn bong bóng bảy sắc cầu vồng vỡ ra, bao nhiêu tươi đẹp đều hoá thành tro xám.
Cô cúi đầu. Rồi giơ phắt kính viễn vọng lên, nhìn vào di ảnh của Thịnh Diễm. Thế mà lại không rơi nước mắt. Tim cũng không bị thắt nghẹn. Thì ra Hà Tâm Nghị tăng liều thuốc ức chế alpha cho cô xong đúng là có hiệu lực. Cả con người cô khô không khốc, không có tình cảm buồn không vui, cũng không có nhân tính.
Ấy tựa như Thịnh Diễm là một người xa lạ. Những kỷ niệm trong ký ức của cô, dưới tác dụng của thuốc, trở nên yếu ớt hom hem.
Trong kính viễn vọng, cha mẹ, em trai, em dâu của Thịnh Diễm đều đang cúi đầu sụt sùi. Chẳng mấy chốc, mẹ anh ngã quỵ, cha, em trai, và em dâu của anh đều đến gần để đỡ bà. Nhân viên cứu hộ mặc áo trắng vội vã nhấc cáng chạy tới, đưa họ ra ngoài.
Tang lễ ngắn ngủi đã kết thúc.
Đám ký giả truyền thông nào chịu buông cục trường cục an ninh mạng Sử Tranh Vanh hiếm hoi lắm mới xuất hiện một lần.
“Xin hỏi cục trưởng Sử có thể tiết lộ thêm một chút chi tiết về nhiệm vụ ‘Truy bắt hồ ly’ không ạ? Nó liên quan đến vụ án tội phạm nào thưa ông? Nghi can bao gồm những tổ chức tội phạm hoặc cá nhân nào thưa ông? Có đúng là đã hợp tác với cảnh sát quốc tế?”
“Xin hỏi cục trưởng Sử, vì sao tang lễ lần này hoàn toàn không có di thể của hai thám tử đã hy sinh? Di thể của họ đã được đưa về nước hay chưa? Nghe nói hai chân bị chặt của liệt sĩ Thịnh Diễm đã được trữ đông lạnh và gửi về bằng không vận, xin hỏi lời đồn này có phải là thật?”
“Xin hỏi cục trưởng Sử, trong nhiệm vụ ‘Truy tóm hồ ly’ lần này trực tiếp dẫn đến sự hy sinh của một người nằm vùng và một thám tử tham dự vụ án, liệu cục an ninh có hành vi gì thất chức? Nghe nói lãnh đạo trực tiếp trên Thịnh Diễm là ông Thịnh Thanh Hoài hiện giờ đã bị tạm thời đình chỉ chức vụ, chờ điều tra, xin hỏi hành động kỷ luật này có mang ý nghĩa cục an ninh cho rằng ông Thịnh nên trực tiếp gánh trách nhiệm cho sự hy sinh của hai thám tử nêu trên? Xin hỏi hành vi này của cục an ninh có phải đang trốn tránh trách nhiệm?”
“Xin hỏi cục trưởng Sử, tại sao lại phái một cô gái trẻ tuổi như Mai Đỗ Sa đi thi hành một nhiệm vụ nguy hiểm như nằm vùng?”
“Xin hỏi cục trưởng Sử, năm ngoái cục an ninh đã đầu tư hai phần ba tổng ngân sách cho nhiệm vụ ‘truy bắt hồ ly,’ nhưng đến nay vẫn không có kết quả gì, liệu cục an ninh có nợ người nộp thuế một lời giải thích?”
“Xin hỏi cục trưởng Sử……..”
Phương Trì nghe thấy Hà Tâm Nghị thở dài, nói: “Tang lễ vừa mới kết thúc, đám đông còn chưa kịp tản đi, mà đám ký giả này đã không đợi nổi nữa.”
Cốc Ưng lạnh nhạt nói: “Tác phong của Sử Tranh Vanh là loại cứng rắn, cố chấp, từ chối mở cuộc họp báo với ký giả, ký giả muốn vớ được ông ta cũng chỉ có ở nơi này.”
“Ký giả bây giờ đều sắc xảo như thế sao? Thế giới đúng là đã thay đổi. Lúc chúng ta còn trẻ, ai dám chất vấn kiểu đó đối với một nhân vật mang cấp bậc như Sử Tranh Vanh?”
“Từ lúc thành lập đến nay Cục 19 luôn được công chúng quan tâm. Sau vụ ‘truy bắt hồ ly,” khắp nơi đều kêu gọi chuyển cục anh ninh từ một cơ quan độc lập sang một nhánh dưới quyền của bộ công an, Sử Tranh Vanh bị áp lực rất lớn. Ký giả họ nắm rất chắc điểm này nên mới lớn gan yêu cầu dư luận giám sát.”
Hà Tâm Nghị hỏi: “Rốt cuộc thì Cục 19 thuộc quyền của bộ an ninh quốc gia hay chuyến qua bộ công an thì có gì khác nhau?”
Cốc Ưng nhìn Hà Tâm Nghị một cái, nói: “Chủ nhiệm Hà rõ là người chỉ biết nghiên cứu khoa học. Nếu thuộc quyền bộ an ninh quốc gia, thì Cục 19 có quyền giữ bí mật ở mức độ cao nhất cho tất cả mọi hoạt động. Nếu bị chuyển qua bộ công an thì phải viết và phát hành báo cáo hoạt động hàng năm, công khai tiết lộ tất cả mọi thông tin.”
Hà Tâm Nghị đại ngộ, “Ồ” một tiếng, sau đó lại nghĩ ra gì đó, nói: “Đoạn phim mà Cục 19 gửi cho em xem, em đã xoá chưa? Bất kể thế nào cũng không được để cho Mèo Con thấy được.”
“Biết rồi, xoá lâu rồi.”
“Anh nghe nói lúc đó quá trình Thịnh Diễm chết đã từng được chiếu trực tuyến trên mạng ẩn của Maandala trong một quãng thời gian ngắn. Hiện giờ Mèo Con nó vẫn mang còn ý chí để sống, nhưng chẳng may mà thấy được đoạn phim đó, e rằng con sẽ sụp đổ.”
“Sử Tranh Vanh đã sắp xếp cho nhân viên rà quét sạch rồi, hẳn là nó sẽ không có cơ hội để xem nữa đâu—-ủa, hôm nay sao anh lại đổi kẹp cà-ra-vát mới thế?”
“À, hôm qua con nó tặng đấy, nói là quà sinh nhật sớm……”
Rụp. Tín hiệu đứt mất. Không hổ là người đã bên bố lâu năm, năng lực đánh hơi của mẹ cô đúng là siêu cấp
Phương Trì kéo cao khăn choàng cổ, che đi nửa gương mặt, đeo kính viễn vọng lên lưng, hai tay đút vào trong túi áo, rảo bước xuống khỏi ngọn đồi. Dọc đường cô suýt nữa đâm sầm vào một người, cô ngước mắt, là một thanh niên đeo khẩu trang màu xanh lam nhạt và đội mũ màu xanh nước biển. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng đại khái có thể nhận ra độ tuổi của anh ta tầm tuổi của cô. Dáng rất cao, có một đôi mắt sâm sẩm, hơi xếch lên, trông như một chú hươu đứng giữa cánh rừng sớm mai trong sương mù dày đặc.
Là ai mà cũng xuất hiện ở nơi này giống như cô?
Bị mẹ bắt quả tang cô tặng cho Hà Tâm Nghị một cái máy thu âm là một chuyện rất đáng sợ. Phương Trì không còn lòng dạ nào để nấn ná thêm ở đây, liếc chàng thanh niên kia thêm một cái nữa, bắt gặp anh ta cũng đang nhìn cô một cách cảnh giác. Phương Trì quấn chặt chiếc áo khoác vào mình, nghênh gió rảo bước rời khỏi nơi đó.