Đèn đường ngoài đại sảnh trơ trọi trong đêm, tựa như mặt nước yên tĩnh
Con thiêu thân yếu ớt kiên trì lao về phía ánh sáng có thể đốt cháy cuộc đời ngắn ngủi của nó, tuy cố hết sức ôm lấy ánh sáng, nhưng nó lại như giọt nước rơi trên mặt hồ, chỉ làm ra gợn sóng nhỏ.
Giang Ngộ xuất thần nhìn Lâm Kiến Tịch, không nghe lời anh nói, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người anh.
Đôi mắt, bờ môi của anh, nửa xương quai xanh như cánh chim lộ ra từ áo sơmi của anh, làn da bị phủ ánh sáng ấm áp của anh.
Cậu không nhịn được hầu kết khẽ nhúc nhích.
Cậu rất ít khi “Không nghe lời” như vậy, thứ nhất là muốn khoe mẽ trước mặt anh trai, thứ hai là không dám nghĩ đến chuyện khác, suy nghĩ sẽ có phản ứng, thậm chí sẽ sinh ra dục vọng đại nghịch bất đạo, sẽ muốn chạm vào anh, ôm anh, khiến đôi mắt luôn dịu dàng của anh chứa đầy nước mắt.
Nhưng bây giờ anh cũng đã biết, cho dù cậu có kìm nén đến đâu, anh cũng sẽ chỉ tiếp tục rời xa cậu, cậu tiếp tục vất vả chịu đựng thế nào thì cũng như không, bởi vậy, cậu làm càn mà thất thần nhìn anh.
“Giang Ngộ.
” Lâm Kiến Tịch nâng tay lên, quơ quơ trước mặt cậu, bất đắc dĩ nói: “Hoàn hồn, em đang nghĩ gì vậy?”
“Anh.
” Giang Ngộ lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn nhìn anh.
Lâm Kiến Tịch im lặng một giây, nói sang chuyện khác: “Có phải em lại đánh nhau không?”
Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, ở trước mặt anh Giang Ngộ cũng không phải luôn luôn ngoan ngoãn, cậu cũng từng đánh nhau mấy lần.
Có một lần vào năm cấp hai, trường học đề nghị anh tham gia giải toán học Quốc gia với một vài học sinh khác, trong đó có một người rất có ý kiến với anh, khi huấn luyện luôn nhằm vào anh, mà khi đó anh đang ở thời kỳ thanh xuân khí phách hăng hái, căn bản không đặt đối phương vào mắt, có thể là tác phong trực tiếp làm lơ người khác của anh rất khiến người ta giận sôi máu, ngày nọ tan học, nam sinh kia không nhịn được, giơ ngón giữa sau lưng anh.
Anh không nhìn thấy, nhưng Giang Ngộ thấy, cậu bé tiến lên túm lấy nam sinh kia đè xuống đất, anh cũng không giữ cậu lại được, cuối cùng tay của nam sinh kia suýt nữa bị đánh gãy, Giang Ngộ bị trường học phát loa báo cả tên lẫn họ phê bình một tuần, bồi thường không ít tiền thiệt hại.
Lúc ấy anh không biết tại sao Giang Ngộ đột nhiên phát điên, thật vất vả hỏi ra chân tướng từ trong miệng Giang Ngộ, anh dở khóc dở cười, “Anh không thèm để ý, cậu ta chỉ thì chỉ đi, dù thế nào cũng không thể thắng được anh.
”
“Em để ý.
” Giang Ngộ bị anh nghiêm túc răn dạy một trận, ấm ức rũ đầu xuống, giọng nói nho nhỏ kiên cường lặp lại một lần: “Em để ý.
”
“Được rồi.
” Lâm Kiến Tịch không nỡ nhìn bộ dáng này của cậu, bất đắc dĩ ôm cậu vào trong lòng ngực, cười dỗ dành: “Đừng khóc, chờ xem anh hạ gục cậu ta như thế nào.
”
Sau đó anh khắc khổ phấn đấu một tháng, thành công dùng hết vinh quang thắng lợi hạ gục nam sinh kia.
Thi đấu xong, nam sinh gọi anh lại: “Lâm Kiến Tịch! Nếu không phải lúc trước bị em trai cậu đánh, cậu cho rằng cậu có thể thắng tôi sao?”
Anh vội vàng rời khỏi trường thi, cũng không quay đầu lại, không chút để ý mà bỏ lại một câu: “Cậu cho rằng cậu không bị đánh thì cậu có thể vượt qua tôi ư? Đừng mơ, tôi là hạng nhất!”
Sau đó, nam sinh kia chuyển trường, mà hiện tại anh cũng đã quên tên của nam sinh kia.
Nhưng anh vẫn nhớ vẻ mặt lúc đó của Giang Ngộ.
Trước kia anh cảm thấy, đó là em trai không thích nhìn người khác nói xấu sau lưng anh trai, hiện tại ngẫm lại, thật ra càng giống như chó con bảo vệ đồ của mình, người khác chạm vào bảo bối của cậu một chút, cậu sẽ không màng tất cả xông lên đi cắn người.
Hình như anh vẫn không hề hay biết luôn bị Giang Ngộ xem là bảo bối, bảo vệ rất nhiều năm.
Trong lòng Lâm Kiến Tịch có loại cảm giác nói không nên lời, loại cảm giác này là cảm giác trước kia anh chưa bao giờ trải qua, có chút chua xót, mê mang và không biết phải làm sao.
“Giang Ngộ.
” Giọng anh không tự giác mềm xuống: “Em không còn là trẻ con, sau này đừng đánh nhau nữa.
”
“Anh sẽ nhìn em không?” Giang Ngộ chăm chú nhìn anh, hỏi: “Em không quản được chính mình, anh sẽ nhìn em chứ?”
“…”
Lâm Kiến Tịch không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng, nhưng ở thời điểm này, im lặng cũng là một loại trả lời.
Giang Ngộ nhìn anh hơi rũ mắt, tự giễu cười, duỗi tay muốn sửa sang lại vạt áo cho anh, nhưng cậu còn chưa đụng tới anh, anh đã lui về sau một bước.
Tay Giang Ngộ ngừng ở giữa không trung.
Câu quả thực không phân biệt được chính mình lúc này đang suy nghĩ cái gì, nghĩ dứt khoát kéo người này vào trong lòng ngực, hay là bóp nát anh, hoặc là nghĩ cả hai.
“Trước kia anh không né em.
” Không biết có phải do ánh sáng hay không, đôi mắt Giang Ngộ thâm thúy như bóng đêm không thể dò xét: “Bây giờ anh ghét em? Hay là sợ em?”
“Không có.
” Âm thanh của Lâm Kiến Tịch rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định: “Anh không ghét em.
”
“Vậy là… Anh không muốn nhìn thấy em?” Giang Ngộ bước một bước tới gần anh, không nhanh không chậm nói: “Anh trai, nếu anh không muốn nhìn thấy em, anh nói một lời, em sẽ lập tức rời đi.
Anh nói đi?”
Giang Ngộ cao gần một mét chín, khi tới gần sẽ cho người ta cảm giác áp bức rất nặng, mà có lẽ cậu đã quyết tâm muốn bức anh nói một lời, cả người đều tản ra khí tràng lạnh thấu xương, nếu là người bình thường, không làm gì sai cũng phải bị dọa sợ bỏ chạy.
Lâm Kiến Tịch nâng tay lên đặt trên vai cậu, không dùng sức, nhưng Giang Ngộ vẫn dừng bước chân.
Đây có thể là nhược điểm của thói quen giả vờ ngoan ngoãn, dù dữ tợn đến đâu, người nào đó nhẹ nhàng nhấc tay một cái, Giang Ngộ vẫn sẽ vô thức vẫy đuôi.
“Giang Ngộ.
” Lâm Kiến Tịch né tránh trả lời, đẩy ngược câu hỏi: “Em thì sao, em muốn chạy ư?”
Giang Ngộ tạm dừng một lát, thấp giọng bật cười: “Em chạy rồi.
”
Nhưng mặc kệ cậu ở phương nào, tâm vĩnh viễn cột chặt trên người trước mặt này, trong những năm ở nước ngoài, cậu giống như một cánh diều bị đứt dây, trôi theo mây cuốn theo gió, mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ, khi nào anh trai mới nhặt cậu về?
Mà bây giờ, cậu không thể đi đâu được nữa, cậu chỉ có thể ở bên cạnh người này.
Lâm Kiến Tịch trong nháy mắt