Biết suy nghĩ của Giang Ngộ đối với anh và tận mắt nhìn thấy là hai việc khác nhau như trời với đất.
Thậm chí so sánh với ngoài ý muốn lần trước cũng rất khác, lúc đó tốt xấu gì cũng có quần chặn lại, không giống vừa rồi.
Lâm Kiến Tịch không muốn nhớ lại cảnh tượng vừa gặp, nhưng lực đánh sâu vào tâm trí quá mạnh, anh muốn quên cũng khó.
Từ khi anh phát hiện Giang Ngộ thích mình, Giang Ngộ đã không còn giấu giếm nữa, mà có lẽ Giang Ngộ sợ hù dọa đến anh, cho tới nay, biểu hiện của cậu có thể xem như “Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ nghĩa”, nhất cử nhất động đều duy trì bình tĩnh, để cho anh hoảng hốt cảm thấy hiện tại và trước kia cũng không có gì khác nhau.
Loại ảo giác này hôm nay cuối cùng cũng bị đánh vỡ, anh rõ ràng ý thức được, hiện tại Giang Ngộ là một người đàn ông muốn đè anh chứ không phải là em trai bảo bối của anh.
Lâm Kiến Tịch: “…”
Trong khoảng thời gian Giang Ngộ đi công tác, bên cạnh anh thiếu một người, không có người chờ anh, cũng không có người đi cùng anh, anh cảm thấy rất không quen, cứ như thiếu mất một thứ rất quan trọng, sau đó anh thử ngẫm nghĩ, nếu Giang Ngộ thật sự muốn ở bên anh… Vậy đồng ý với cậu cũng không phải là không thể.
Hiện tại xem ra, hình như không ổn lắm.
Anh có chút khó chịu, bực mình muốn phát tiết, nhưng trong phòng bị người nào đó sắp xếp ngăn nắp, tìm không ra chỗ xuống tay lại bắt đầu đi loanh quanh, cuối cùng giống như khi còn nhỏ, một khi đụng tới việc gì muốn trốn tránh sẽ chui vào ổ chăn, dùng chăn bọc kín cả người.
Tại sao thời đại công nghệ tiên tiến thế này còn chưa phát minh ra một sản phẩm định dạng ký ức? Anh hoàn toàn có thể bất chấp tất cả để mua nó.
Tốt nhất có thể xóa sạch tên khốn kiếp Giang Ngộ ra khỏi đầu, bớt lo.
Cả đêm anh nằm mơ rất nhiều thứ hỗn loạn, mơ thấy thế giới sụp đổ, nước biển dâng lên lấp đầy địa cầu, anh và Giang Ngộ bị chìm dưới đáy nước, mơ thấy Giang Ngộ biến thành một con sói phe phẩy cái đuôi vây quanh mình, xem anh trở thành đồ ăn, cắn xé quần áo của anh, kiên quyết kéo anh về hang.
Khi Giang Ngộ phác gục anh trên mặt đất, răng nanh dữ tợn sắp cắn vào cổ anh, anh bừng tỉnh.
Lâm Kiến Tịch tâm tình phức tạp ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh đã lên, ánh sáng trắng mờ ảo tản ra, một ngày mới lại bắt đầu.
Anh ngủ không yên, đầu óc có chút trì độn, qua một hồi lâu, anh mới xuống giường, thay quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Giang Ngộ còn chưa tỉnh, trước đây chỉ cần anh phát ra một chút động tĩnh, cho dù là rất nhỏ, Giang Ngộ cũng sẽ lập tức tỉnh lại, sau đó đi qua xem anh có gặp phải chuyện gì không.
Trước đây anh không hiểu tại sao thính giác của Giang Ngộ lại tốt như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải cậu có thính giác tốt mà là cậu quá thích anh.
Anh giữ chặt cánh cửa, thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Những điều không thể hiểu được trong những năm trước, bây giờ đã được phản hồi từng chút một.
Tại sao Giang Ngộ luôn dính lấy anh, tại sao một Giang Ngộ luôn dính người lại thường xuyên tránh những cái ôm và những động chạm thân mật của anh, tại sao đồ của anh đặt ở nơi nào Giang Ngộ còn biết rõ hơn anh, tại sao Giang Ngộ luôn sẽ xuất hiện ngay lúc anh gặp phải sự cố phiền phức… Tất cả câu trả lời cho những câu hỏi tại sao không gì khác ngoài việc Giang Ngộ thích anh.
Mà anh… Còn cần một chút thời gian để nghĩ lại.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhưng dù nhẹ đến đâu thì chỉ cần tập trung lắng nghe, vẫn có thể nghe thấy.
Không đúng, dùng từ “Nghe thấy” cũng không chính xác lắm, thực ra chính xác hơn phải là “Cảm giác”.
Khi một người dồn hết tâm trí của mình vào một người khác, người đó có thể tự nhiên cảm nhận được những gì người kia đang làm.
Giang Ngộ là người đó.
Cậu thậm chí có thể cảm giác được Lâm Kiến Tịch rời đi như thế nào, sống cùng nhau lâu như vậy, cậu hiểu rõ anh hơn anh tưởng tượng.
Bầu trời ngoài cửa sổ không rõ ràng lắm, chắc là chưa tới sáu giờ.
Đi ra ngoài sớm như vậy, xem ra ngày hôm qua thật sự làm cho anh sợ hãi.
Cậu nâng lên tay, che khuất nắng sớm chiếu vào.
Từ khi bị phát hiện đến giờ, cậu vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ Lâm Kiến Tịch chấp nhận và đáp lại cậu, nhưng không biết có phải bởi vì trước kia chờ quá lâu hay không, cậu dần dần không thể nhẫn nại.
Thật sự không có cách nào kìm nén dục vọng của con người, trước đây cậu đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ, bây giờ lại phản ngược bấy nhiêu, trước kia cậu cảm thấy chỉ cần Lâm Kiến Tịch còn thương cậu, thì cậu có thể che giấu tình yêu của mình cả đời, hiện tại mới phát hiện hóa ra cậu cũng không thể làm được.
Khi chưa bị phát hiện, cậu là một người em trai có thể nói chuyện cả đêm ôm ấp ủ ấm, sau khi bị phát hiện, cậu không phải là bất cứ thứ gì, không phải em trai cũng không phải người yêu của anh, cậu biến thành một người khiến Lâm Kiến Tịch không biết phải làm sao.
Lâm Kiến Tịch thậm chí còn bắt đầu tránh né cậu.
Khi cậu còn ở nước ngoài, quan hệ giữa hai người không vì khoảng cách mà trở nên xa cách, bây giờ rõ ràng gần trong tầm tay, nhưng trái tim đã không còn gần như trước.
Nếu cậu không tiếp tục tiến về phía trước, cậu sẽ trở thành...!Một người xa lạ.
Lúc đó cậu nhất định sẽ điên mất.
Cho đến giờ cần đi làm, Giang Ngộ mới xuất hiện ở công ty.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy cậu, đều hoảng hốt, cho tới nay, bí thư Giang luôn đi theo Lâm tổng không rời một bước, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bí thư Giang xuất hiện một mình.
Nên nói như thế nào nhỉ, rõ ràng đi làm một mình là việc hết sức bình thường, nhưng đặt ở trên người cậu thì có vẻ đặc biệt không bình thường, luôn cảm thấy kỳ quái, hay là bí thư Giang bị thất sủng?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn cậu đều rất phức tạp.
Giang Ngộ trực tiếp làm lơ, lên thang máy đi thẳng tới văn phòng tổng tài.
Cũng không biết cậu tới là trùng hợp hay là không khéo, cửa thang máy vừa mở, cậu nghe thấy tiếng nói của Lâm Kiến Tịch.
Anh đưa lưng về phía cậu, trong giọng nói hàm chứa ý cười, ngữ khí ôn hòa, không biết đang nói với ai: “Không cần lo lắng, tôi đi với cậu.”
Giang Ngộ lập tức ngước mắt nhìn qua: “?”
Đối diện với tầm mắt của Giang Ngộ, Cố Tinh tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, không dám đáp lời Lâm Kiến Tịch, trong lòng thầm than tại sao mình lại xui xẻo như vậy, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Kiến Tịch “Đừng nói nữa mau im đi! Oan gia của cậu tới rồi!”
Lâm Kiến Tịch như cảm giác được quay đầu nhìn Giang Ngộ một cái, lại tiếp