Trong lòng sửng sốt một phen, chỉ cần nhìn biểu tình trên mặt Lâm Tri Dạng, nàng đã dự cảm được nội dung cuộc nói chuyện tiếp theo rồi.
Úc Triệt tự giễu chính mình, này không phải là xem được sắc mặt của người ta sao, thế nào bình thường lại trì độn để người ta chán ghét mà không biết thế.
Chỉ cần có thể, nàng nguyện có thể ngừng đi cuộc nói chuyện này.
Cho nàng một chút thời gian để sửa lại cũng được.
Nhưng nàng vẫn im lặng ngồi xuống, thẳng sống lưng, nghênh đón một đợt trận chiến không khói lửa thuộc về nàng.
Lâm Tri Dạng cứng nhắc cất sách đi, thấy Úc Triệt ngồi ngay ngắn trước mặt: "Ở nơi công cộng nói chuyện với em, chị khẩn trương lắm phải không?"
"Không phải." Úc Triệt phủ nhận.
Lâm Tri Dạng không nói nữa, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, bệnh một trận làm cô trông yếu đuối mong manh hơn hẳn, mái tóc dài chấm vai, xoăn cong ôm lấy áo lông trắng dưới ánh nắng mặt trời.
Buông ly cà phê xuống, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật, đặt lên bàn đẩy về phía đối diện, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Quà sinh nhật đến muộn nè, chị mở ra xem đi."
Úc Triệt mở ra, trong hộp nhung màu xám nhạt là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có chữ "Y".
"Dựa theo ảnh đại diện wechat của chị để làm đó." Cô nói xong lại mỉm cười: "Nhưng cũng không có gì mới mẻ lắm, trước em thường hay nghe chị oán giận về mấy đối tượng xem mắt, mỗi lần gặp nhau đều tặng chị dây chuyền."
Đơn giản chỉ vì đưa dây chuyền thì không cần lo lắng sẽ mắc phải sai lầm lớn, đưa xong còn có cơ hội có thể lại nhìn thấy nó, vừa giống vụng trộm, thật thông minh.
Hơn nữa khi Lâm Tri Dạng thêm bạn wechat với Úc Triệt, ảnh đại diện của nàng không phải là chữ "Y" kiểu viết tay hiện tại, khi đó là một bức tranh thủy mặc.
vào mùa xuân, Lâm Tri Dạng đổi ảnh đại diện của mình thành màu hồng, Úc Triệt trùng hợp cũng đổi ảnh đại diện của mình luôn.
"Đến muộn" hai chữ này như những lưỡi dao sắc bén thầm lặng không tiếng động, đâm sâu vào tim vào phổi nàng, nơi nào cũng tạo ra một lỗ hổng rất lớn.
Mím môi nói: "Cảm ơn em, rất đẹp."
Nàng không có ý tứ muốn mang lên ngay, Lâm Tri Dạng cũng không có ý tứ mang lên cho nàng.
Kiểu dáng đơn giản thanh lịch ít được ưa chuộng, chỉ mới nhìn thấy ánh mặt trời trong chốc lát, liền một lần nữa bị phong ấn lại.
Còn hơn cả việc sợi dây chuyền này đến muộn, một phần tâm ý cô đã cẩn thận chuẩn bị ngày hôm đó, đại khái vĩnh viễn sẽ không thể đến được một lần nữa.
"Mấy ngày nay em đi đâu?" Úc Triệt chủ động nhắc tới đề tài này, nàng muốn biết.
"Đi phía nam, để ấm áp một chút," người ngày thường sẵn sàng chia sẻ mọi thứ như Lâm Tri Dạng nay lại không chút chuẩn bị để nói cùng nàng, giọng điệu có lệ nói: "Thích hợp để dưỡng bệnh qua mùa đông."
"Ừm." Hoài Thành quá lạnh, lạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lặng im một lúc, Lâm Tri Dạng lên tiếng đánh vỡ tĩnh lặng, cô biết nếu mình không hành động, với tính tình của Úc Triệt, có khả năng nàng ngồi đây đến tối cũng sẽ không nói lời nào.
"Hai ngày nữa em sẽ đến căn hộ dọn đồ của em đi.
Em vừa liên lạc với bên chủ nhà rồi, tháng sau bắt đầu không thuê nữa."
"Xa quá, em không muốn chạy đến bên kia nữa."
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, về sau không chạy nổi nữa rồi.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì trong căn hộ đều là đồ vật cô để lại.
Quần áo để thay, những quyển sách đọc dở, tinh dầu thay đổi định kì, đồ ăn vặt đồ uống cùng dây sạc di động, sạc dự phòng...
Mà Úc Triệt mỗi lần tới đều mang theo quần áo để thay, hôm sau sẽ xách đi, để lại một mảnh sạch sẻ, không lưu lại nơi đó bất cứ thứ gì, cũng không mang theo nhiều hơn cái gì.
Lâm Tri Dạng đem nơi kia trở thành nhà, nhưng cô nghĩ, Úc Triệt nhất định biết rõ nơi kia chỉ là chỗ nghỉ chân tạm thời, miễn cưỡng có thể so với khách sạn.
Rõ ràng đoán trước được nội dung của cuộc trò chuyện này, nhưng đến khi thật sự lọt vào tại, lại cảm thấy lồng ngực đau đến âm ỉ.
Hôm nay thời tiết rất tốt, cho dù không phải cuối tuần, đường phố đông đúc hơn bình thường, nhưng quán cà phê thì lại không đông lắm.
Âm nhạc nhẹ nhàng phát lên, có khi giống dòng suối nhỏ, khi thì như thác nước trút xuống.
Lâm Tri Dạng tựa sát vào cửa sổ phơi nắng đến ấm áp, áo lông dần nóng lên, nhất thời quên mất thời tiết.
Mấy tháng trước, Úc Triệt đưa cho cô các quy tắc kia, thời tiết cũng đẹp như vậy.
Lúc ấy Lâm Tri Dạng thầm vui mừng trong lòng, cho rằng với hình thức ở chung như vậy sẽ không lâu lắm, sông băng cũng sẽ dần ấm áp thôi.
Ai mà biết được từ một mùa đông tới một mùa đông, nhưng cái khuôn khổ khắc nghiệt tàn nhẫn đó vẫn gắt gao trói chặt, làm người như bị gông cùm xiềng xích đến tâm như tro tàn.
Ngay cả khi mùa đông này qua đi, thì làm gì có cái gì có thể thay đổi chứ.
Cô sớm đã suy nghĩ cẩn thận, hết thảy lời nói chỉ là nước chảy thành sống, trên mặt còn lưu lại ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Úc Triệt, chúng ta tách ra đi."
Lời đã nói, nhưng không nhận lại bất kì lời đáp lại nào, duy trì tư thế như cũ, đôi mắt Úc Triệt dừng trên tách cà phê trên bàn, thật lâu sau, nàng ngước mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Tri Dạng.
Nhớ tới lần đó, nàng hiểu lầm Mạnh Dữ Ca là bạn gái cũ của Lâm Tri Dạng, hai người cũng cãi nhau.
Thời điểm Lâm Tri Dạng tức giận tuy có chút dữ dội, nhưng tức giận xong là tốt rồi.
Nàng tình nguyện để Lâm Tri Dạng lại mắng nàng một lần nữa, phát tiết hết những tủi thân trong lòng, chứ không phải sống như vậy, mỉm cười với nàng nói tách ra.
Lâm Tri Dạng cũng đã cách nàng rất xa rồi, mỉm cười bất cần: "Em rất muốn nói chia tay, nhưng không đúng lúc cũng chẳng thỏa đáng lắm."
Các nàng đã ở bên nhau sao?
Lúc Lâm Tri Dạng biến mất mấy ngày nay, lần lần lặp lại tìm kiếm dấu vết cô cùng Úc Triệt ở bên nhau.
Thế nhưng đã gần một năm trời, trừ việc hiểu rõ từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể Úc Triệt, sinh hoạt của các nàng không có chút nào dính tới hai chữ "yêu đương".
Trong ký ức của cô ít nhất cũng có vài điều ngọt ngào, đều không phải là cô đơn phương một mình, đó là lúc Úc Triệt thấy cô tức giận mà tùy tay bố thí một chút ngọt ngào.
Vài lần cùng ăn cơm, cùng đi xem phim một lần.
Đã là nhưng thứ quý giá nhất Lâm Tri Dạng có thể trải qua.
Thời gian còn lại, mọi cuộc trò chuyện, giao lưu của họ chỉ gói gọn trong căn hộ nhỏ, Lâm Tri Dạng đã rất cố gắng trang hoàng cho căn hộ trở nên thật ấm áp, muốn biến nơi đó trở thành một tổ ấm tình yêu có thể ăn uống sinh hoạt.
Chỉ là có lúc, sau khi Úc Triệt rời đi, cô tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng, thế nhưng lại chỉ thấy được đồ vật của mình.
Úc Triệt sẽ không lưu lại đây bất kì dấu vết gì.
Nàng người vừa đi, để lại cho Lâm Tri Dạng chính là bóng dáng mờ mịt hư vô.
Cật lực muốn bản thân phải tỉnh táo để nghe những lời này, còn phải duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt, nhưng sắc mặt tái nhợt không tí huyết sắc không phải thứ mà bản thân có thể khống chế được.
Nàng không lên tiếng, Lâm Tri Dạng cũng không thúc giục.
Cuối cùng, Úc Triệt vô thức lắc đầu, gian nan nói: "Tôi về sau......sẽ không như vậy nữa."
"Sẽ không giả vờ không nhìn thấy em, sẽ không thường xuyên lạnh nhạt với em, tôi sẽ từ từ thay đổi."
Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời nịnh hót như vậy, cô hơi không kịp thích ứng, điểm hồng dần xuất hiện khuôn mặt.
Ngữ điệu của nàng rất chậm, nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc.
Vào ngày sinh nhật hôm ấy, nàng mới phát hiện ra, Lâm Tri Dạng là tia sáng mà nàng trân trọng nhất, ngay cả khi nàng muốn che giấu nó, nàng vẫn luôn được chùm sáng này bao quanh.
Nàng muốn dũng cảm một lần.
Lâm Tri Dạng lại chẳng bao giờ thông suốt như bây giờ, cô ôn nhu cự tuyệt: "Không cần đâu." Sắc mặt Úc Triệt lại trắng bệch đi.
"Nếu có thể làm được, chị đã sớm làm rồi, sẽ không tra tấn cả hai chúng ta thế này đâu.
Em biết, chị có lý do khó nói cùng điểm thấy sợ hãi, em sẽ không hỏi, bởi vì em không muốn ép chị.
Nếu em muốn, thì sẽ không cùng chị an an tĩnh tĩnh một năm trời, cùng chị ra ngoài so với chị còn khẩn trương cẩn thận hơn rồi."
"Cho nên Úc Triệt à, chị cứ hãy duy trì trật tự cuộc sống như trước đây đi, không cần vì em mà ép bức bản thân phải thay đổi, cái đó không có ý nghĩa đâu."
Tựa như mỗi lần cô tức