Sau khi Kỳ Úy rời khỏi Hoài Thành, nàng cho gửi cho Mạnh Dữ Ca một bức ảnh, bức ảnh được chụp từ phòng khách của ngôi nhà mới.
Vùng ngoại ô rìa thành phố có rất nhiều núi, chạng vạng, mặt trời lặng tựa như một quả cam khổng lồ rực rỡ treo trên đỉnh núi.
Mạnh Dữ Ca từ đáy lòng chân thành chúc phúc cho nàng.
Trong lòng cảm thấy mất mát khó tả, nhưng lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mở cửa ra, một mùi hương gỗ nhàn nhạt.
Rèm phòng khách đã được mở ra, Lâm Tri Dạng nằm trên sô pha, đắp cái chăn dày, tay đang chơi game.
Thời điểm Mạnh Dữ Ca đổi giày, nghe thấy tiếng chém giết trong game, trong nháy mắt một đàn quạ đen bay qua đầu.
Cô ấy đi đến bên sô pha hỏi, "Cơm chiều muốn ăn cái gì?"
Mắt không rời khỏi màn hình, Lâm Tri Dạng thờ ơ đáp, "Tớ không ăn, cũng không thấy đói."
"Không ăn sao được, tớ lấy thịt bò cùng rau dưa ra xào nhé." Nói xong, nhìn thấy Lâm Tri Dạng có vẻ đã qua màn, khóe miệng cong lên, cô ấy ngồi xuống hỏi: "Có tính toán làm gì vào đêm giao thừa không?"
Còn ba ngày nữa là cuối năm.
"Sao cũng được." Lâm Tri Dạng chia một phần chăn đắp lên đùi Mạnh Dữ Ca, "Xem phim, ăn uống? Dù sao thì tớ cũng không muốn uống rượu hứng gió, tớ đã từ chối các hoạt động ăn chơi của Minh Tiêu Kiều rồi."
"Vậy Tết Nguyên Đán năm trước cậu làm gì?"
Biểu tình nhẹ nhàng của Lâm Tri Dạng ngưng trọng một chút, thất thần, cũng không muốn giấu cô ấy: "Ở cùng với Úc Triệt."
Ngày hôm đó buổi tối cô cùng nhóm Minh Tiêu Kiều ở bên ngoài chơi, trên đường cảm thấy say rượu quá khó chịu, liền rời quán ra ngoài, ngồi ở bên bậc thềm hứng gió.
Tuy gió lạnh đến run lên, thế nhưng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này Úc Triệt đột nhiên xuất hiện.
Nàng nói: "Mặt đất bẩn lắm, bên ngoài cũng lạnh, đi vào thôi."
Lâm Tri Dạng mới biết được nàng cũng ăn liên hoan ở đây, lúc này đang chuẩn bị rời đi, cô thừa say hỏi: "Em có nhắn tin cho chị mà, sao chị không trả lời thế."
Úc Triệt nói: "Đã trả lời rồi."
Cái "đã" này rất sinh động, Lâm Tri Dạng càng thêm ủy khuất, "Năm tin nhắn mới trả lời một câu cũng coi như có trả lời sao? Đêm Giáng Sinh Lễ Giáng Sinh em đều gửi lời chúc cho chị, chị đều đọc nhưng không bao giờ trả lời hết á."
Trang phục của cô rất đẹp nhưng không thiết thực, cổ áo quá rộng, gió lạnh từng cơn tràn vào.
Úc Triệt chịu đựng xúc động muốn đem khăn quàng cổ của mình quàng cho cô, cũng không muốn cùng con ma men so đo, trực tiếp gật gật đầu: "Xin lỗi em."
"Nói xin lỗi thì có ích lợi gì chứ?"
Sau này Lâm Tri Dạng ngẫm lại, buổi tối hôm đó Úc Triệt kiên nhẫn với cô như vậy thật không dễ dàng, mỗi lúc nhớ lại cô đều tự thấy xấu hổ.
Úc Triệt hỏi: "Vậy em muốn như thế nào?"
"Thế chị 12 giờ đêm nhắn chúc mừng năm mới cho em đi, em sẽ đọc tin nhắn rồi không trả lời, vậy là hai chúng ta hòa nhau."
Nhìn người trước mặt, dường như rất muốn kiểm tra tuổi thật của cô, một con ma men ấu trĩ nói chuyện, nhưng Úc Triệt lại đồng ý: "Được."
"Em phải giám sát chị." Thực ra Lâm Tri Dạng không quá say, nhưng mượn rượu làm càn, "Em sẽ theo chị, đề phòng chị không nhắn cho em."
Sau đó không biết như thế nào, Lâm Tri Dạng leo lên xe của nàng, đòi đi thuê phòng, sau đó đã xảy ra một ít chuyện người trưởng thành sẽ làm.
Xong việc, Úc Triệt từa vào đầu giường, nhắn cho cô một tin: "Chúc mừng năm mới."
Lâm Tri Dạng ở trước mặt nàng làm trò đọc tin nhắn, không thèm trả lời.
Mạnh Dữ Ca nhìn cô thất thần một hồi, chẳng phân biệt được tâm trạng tốt xấu liền kéo cánh tay cô hỏi: "Bé Dạng, cậu ổn không?"
Bỗng nhiên như một nhà triết học, bóc một viên đường trên bàn, ném vào miệng, Lâm Tri Dạng nói: "Có cái gì mà ổn với không ổn, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống thôi, không có thì cũng vậy thôi."
Mạnh Dữ Ca không nói gì, lời này cô nói cũng không sai.
Nhưng đã rất lâu rồi Lâm Tri Dạng không ra ngoài, cũng không viết hay chụp ảnh gì cả, cô dường như biến mất khỏi weibo và vòng bạn bè.
Mỗi ngày chỉ chơi game và ngủ, thậm chí còn không thèm ăn uống, số cây cối cô trồng đã chết hơn một nửa, cô cũng chẳng buồn để ý.
Tất cả ở trong mắt cô giờ đây có cũng được không có cũng được.
Điều khiến cho Mạnh Dữ Ca lo lắng nhất chính là, Lâm Tri Dạng bắt đầu sụt cân sau cơn bạo bệnh, cô ấy đã cố tình chăm cho Lâm Tri Dạng ăn nhiều hơn, nhưng đều không hiệu quả.
Vẫn chưa đầy một tháng, thời gian này là gian đoạn dày vò nhất, Mạnh Dữ Ca nghĩ lại mình lúc đó so với Lâm Tri Dạng còn tệ hơn, ít nhất Lâm Tri Dạng còn có thể bình tĩnh mà nói chuyện với mọi người, mỗi ngày sống phóng túng dời đi sự chú ý của mình.
Vào ngày đầu năm mới, Lâm Tri Dạng từ chối mọi lời mời để ở nhà.
Mỹ nhân nói: "Tối nay tớ không quan tâm đến thế giới, tớ chỉ muốn ở cùng cậu mà thôi."
Da gà của Mạnh Dữ Ca nổi lên rớt đầy đất, cảm giác không ổn lắm, trước kia Lâm Tri Dạng chỉ lười thôi, sẽ không kháng cự ra ngoài.
Cô ấy hỏi: "Chúng ta đi xem phim không?"
Lâm Tri Dạng không có gì bất thường, cười rộ lên nói: "Ở nhà xem phim không vui hả?"
Cô hứng thú bừng bừng điều chỉnh máy chiếu, Mạnh Dữ Ca nhìn bộ dáng của cô liền hiểu rõ trừ khi trói cô lại, nếu không đừng nghĩ có thể mang cô ra ngoài.
Cô ấy đi ra ngoài mua vài nguyên liệu nấu lẩu, thuận tiện ở trên đường gọi điện thoại cho Minh Tiêu Kiều.
Đến lúc Mạnh Dữ Ca trở về, Lâm Tri Dạng đi theo vào phòng bếp, nhìn qua một chút xem có giúp đỡ gì được không.
"Nhóc con này, cậu làm sao mà mua nhiều đồ như vậy hả?"
Mạnh Dữ Ca vừa xắt rau vừa nói: "Ăn nhiều một chút, bồi bổ cho cậu đó."
"Nuôi heo cũng không cần bổ vậy đâu." Lâm Tri Dạng tỏ vẻ không muốn ăn nhiều như vậy.
Rất mau cô liền biết được vì sao cô ấy mua nhiều đồ ăn như vậy, chuông cửa vang lên, cô từ mắt mèo nhìn ra ngoài.
Minh Tiêu Kiều cùng một vài người bạn, cười hi hi hô hô xách túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa.
Lâm Tri Dạng ngạc nhiên mở cửa, "Các cậu không phải có việc sao, làm sao lại tới đây?"
Minh Tiêu Kiều cùng nhóm bạn như thổ phỉ xông xông vào nhà, "Năm nay trời lạnh quá, tớ không muốn đi chơi, lỡ rồi tới ăn ké cậu bữa cơm, xem phim rồi về nhà ngủ cho phẻ."
Nhưng cái này quá lạ rồi, Lâm Tri Dạng nghiêm túc xin chỉ giáo: "Cái này gọi là Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại sao?"
"Không," Chu Ngọc bắt đầu trữ tình: "Cái này kêu là làm yêu."
Lâm Tri Dạng che miệng vờ buồn nôn.
Bốn vị khách không mời mà đến rửa tay sạch sẽ và ngồi xuống bàn ăn, rượu và đồ uống họ mang đến đã được đặt sẵn trên bàn, chỉ còn chờ Mạnh Dữ Ca mang nồi lẩu lên.
Xuyên qua làn khói nóng hôi hổi, Minh Tiêu Kiều mông lung nhìn Lâm Tri Dạng phía đối diện: "Gần đây cậu giảm cân hả, sao mà gầy thế?"
"Ừ đang giảm cân." Lâm Tri Dạng nghiêm trang nói: "Đang muốn tiến quân vào giới giải trỉ, làm tiểu hoa đán gì đó, kiếm chút tiền xài."
Minh Tiêu Kiều giơ ngón cái lên: "Có thể, có chí khí nha.
Hay vậy đi, cậu để tớ dùng quy tắc ngầm đi, nếu làm tớ ưng ý thì sẽ kêu mẹ tớ đầu tư cho."
"Được nha, đêm nay mời công chúa điện hạ ở lại đây, Tiểu Lâm đảm bảo sẽ hầu