Editor: Yang Hy
16.
Kể từ sau ngày mà má Chu và Chu Quý Niên cùng đến ZA, cách trò chuyện của anh và Giang Tịch cuối cùng cũng phát triển theo đúng hướng.
Đến giờ nghỉ trưa, Chu Quý Niên chụp ảnh đồ ăn rồi gửi cho Giang Tịch.
Chu Quý Niên:【Tôi phải tăng ca nè, bận tới nỗi không đến nhà ăn công ty được luôn, trưa nay cậu ăn gì vậy?】
Giang Tiểu Tịch:【Phở ruột già, hôm nay tôi cũng rất bận】
Buổi tối sau khi tan làm, Chu Quý Niên leo lên xe, chụp ảnh vô lăng rồi gửi cho Giang Tịch.
Chu Quý Niên:【Tan ca rồi, mệt quá đi thôi…】
Giang Tiểu Tịch:【…】
Giang Tiểu Tịch:【Lái xe chú ý an toàn, đừng chụp ảnh nữa】
Trước khi đi ngủ, Chu Quý Niên chụp ảnh chiếc đèn bàn ở đầu giường và gửi cho Giang Tịch.
Chu Quý Niên:【Cái đèn này hơi chói mắt, tôi định sẽ đổi nó】
Chu Quý Niên:【Cậu đã tan làm rồi đúng không? Trên đường chú ý an toàn nhé】
…
Lúc này Giang Tịch còn đang trên đường về nhà, cậu đang chen chúc trên xe buýt vào giờ cao điểm tan làm thứ hai, điện thoại không ngừng vang lên thông báo, nhưng cậu không thể thò tay vào trong túi lấy ra xem được.
Khi Giang Tịch về đến nhà thì Chu Quý Niên đã nửa mơ nửa tỉnh.
Giang Tiểu Tịch:【Ừm, tôi về đến nhà rồi】
Nghe thấy tiếng thông báo đặc biệt, Chu Quý Niên mở mắt ra.
Chu Quý Niên:【Vậy cậu nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon】
Gửi tin nhắn này xong, Chu Quý Niên ngồi trên giường lại gục gặc đầu ngủ gật.
Mười phút sau, đối phương trả lời.
Giang Tiểu Tịch:【Anh cũng vậy, ngủ ngon】
Chu Quý Niên hài lòng, ngả đầu xuống là ngủ luôn.
17.
Người anh em đi công tác về, cậu ta đến tìm Chu Quý Niên ăn cơm, thoáng thấy Chu Quý Niên và Giang Tịch đang trò chuyện với nhau.
“Ủa! Đổi biệt hiệu rồi ha, vẫn ngọt ngào dữ hen.
”
Chu Quý Niên phớt lờ lời cười nhạo của cậu ta, tiếp tục vùi đầu vào gõ chữ, nhưng chữ trên khung thoại cứ gõ rồi lại xóa, xà quần cả năm phút, anh vẫn chưa thể gửi tin nhắn đi.
Người anh em tò mò: “Làm gì đó? Ông định tỏ tình hay sao mà hồi hộp dữ vậy?”
Chu Quý Niên nhíu mày suy nghĩ, không thèm để ý đến người anh em.
Nhưng anh thật sự không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng vẫn phải nhờ cậy người anh em.
“Tui muốn hẹn cậu ấy đi chơi, nhưng mà không biết đi đâu hết, cũng không biết nói thế nào luôn.
”
Vẻ mặt Chu Quý Niên đầy lo âu, hy vọng người anh em hoàn toàn không đáng tin cậy lần này có thể đưa ra gợi ý hữu dụng.
Vì thế người anh em cũng rơi vào trầm tư.
Đến khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên đủ, người anh em đột nhiên vỗ bàn cái bốp, hét to lên một tiếng.
“Tui biết rồi!”
Đôi đũa trước mặt người anh em rung lên rồi lăn xuống đất.
“Thì ông nói