Editor: Yang Hy
18.
Có lần đầu tiên, lần thứ hai ba bốn thuận lợi hơn nhiều, dần dần, Chu Quý Niên đã dám hẹn Giang Tịch đi riêng mà không cần dẫn theo người anh em.
Anh đã tốn rất nhiều công sức để hẹn người ta đi chơi.
Mỗi tuần đều phải đến cửa hàng ZA dạo một vòng, không nhất thiết lần nào cũng mua quần áo, nhưng nhất định phải nhân cơ hội hỏi thăm các nhân viên khác trong cửa hàng về sở thích của Giang Tịch, sau đó lại dùng nụ cười đẹp trai để những đồng nghiệp nữ đó giúp anh giữ bí mật.
Ngày mưa bọn họ sẽ ngồi cả ngày ở hiệu sách cũ trên phố, khi trời nắng sẽ đến công viên giải trí mua kem và đi tàu lượn siêu tốc, còn ngày đầy mây thì tới tiệm net chơi game.
Chu Quý Niên muốn ngồi sóng vai với Giang Tịch cùng đọc một quyển sách, muốn nắm chặt tay cậu khi đi tàu lượn siêu tốc, muốn giúp cậu vuốt lại mái tóc rối vì đeo tai nghe.
Anh có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng không có chuyện nào anh dám làm cả.
Có khi anh cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên như vậy cũng tốt, một ngày nào đó Giang Tịch sẽ hiểu được lòng anh, nhưng có khi anh lại thấy sốt ruột, hận không thể lập tức dẫn Giang Tịch về nhà chính thức ra mắt ba má.
Người anh em tới công ty tìm anh chơi, thuận tiện hỏi anh tiến triển gần đây thế nào rồi, anh kể xong, sau đó người anh em nhìn anh im lặng thật lâu.
Chu Quý Niên: “Ủa sao?”
Người anh em: “Quý Niên à, chờ tui đặt cọc mua được căn 335m² ở trung tâm thành phố rồi, ông chắc là cũng cua được Giang Tịch đó.
“
Chu Quý Niên có chút vui mừng, cho rằng đây là cổ vũ mình: “Vậy khi nào ông mua được?”
Người anh em mặt mày tỉnh rụi: “Chắc là mười năm sau á.
”
Chu Quý Niên không thèm để ý tới người anh em nữa.
Người anh em gõ bàn, phân tích cho anh như thật, nói tiến độ của anh chậm như vậy, lỡ như biến người ta thành anh em bạn dì luôn thì đoạn nhân duyên này coi như toang.
“Mà nè, ông biết cậu ta thích nam hay nữ chưa đó?”
Chu Quý Niên im lặng một lúc lâu, sau đó lắc đầu.
Người anh em thở dài: “Bây giờ cứ giả dụ là cậu ta thích đàn ông trước đi, nhưng mười năm nữa, hai ngươi đã gần bốn mươi rồi, hai ông lão với ánh chiều tà [1] hả?”
[1] Ánh chiều tà (夕阳红): chỉ một người đã già hoặc một thứ gì đó sắp đến hồi kết, ý là gần đất xa trời đó.
Chu Quý Niên rất không vui với cách nói này của người anh em: “Đầu tiên, bốn mươi tuổi chưa có già nhá, tiếp theo, nếu thật sự là mười năm sau tui