Bên trong là một phòng khách nhỏ, bên trái dưới cửa sổ có kê một chiếc sofa, phía trước là bàn trà bằng kính hình tròn, khi bước vào có thể nhìn thấy cánh cửa kéo trượt bên tay phải, mở ra, phía sau là cầu thang mà chỉ vừa một người đi lại, bên dưới có đặt một chiếc giường.
Hạ Diệp bước xuống cầu thang, quan sát xung quanh, bên phải giường là buồng tắm.
Chàng thiếu niên đứng phía bên trên nhìn cô.
Một lúc sau, Hạ Diệp lên lầu đưa cho cậu chút tiền, cậu nhóc nhận tiền xong đi đến bên bàn điều khiển phía bên trái ngập ngừng hỏi: “Cô có biết lái không?”
Du thuyền là do Đường Bác sắp xếp từ trước, không thuê qua kênh chính thức nên không chuẩn bị được giấy phép lái du thuyền.
“Không biết lái.” Hạ Diệp nghiêm túc nói bằng tiếng Anh.
Cậu thiếu niên kinh ngạc nhìn cô, nhất thời không nói nên lời.
Nhìn biểu cảm quẫn bách của cậu, Hạ Diệp kịp thời bật cười, nói: “Just kidding, don’t worry (Đùa thôi mà, đừng lo.)
Chàng trai thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó dặn dò số cứu hộ trên biển, trước khi rời đi ánh mắt vấn có chút nghi ngờ.
Sau khi cậu bé đi khỏi, Hạ Diệp trở lại phòng ngủ bên dưới, lấy máy tính xách tay ra đặt trên bàn làm việc cạnh giường, rồi đóng hết rèm cửa xung quanh lại.
Tiếp đến, cô mở ngăn kéo dưới giường, trong đó có tất cả những thứ mà cô cần, Hạ Diệp lấy ra khẩu Browning 9mm, thành thạo rút băng đạn ra để xem bên trong có đầy đạn hay không.
Hạ Diệp gài khẩu súng lục sau eo, rồi bước vào phòng tắm, sàn phòng tắm được lát gạch vuông, chỉ có một bồn rửa mặt cùng với một vòi hoa sen được bao quanh bằng kính, dưới sàn bồn rửa mặt, có một tấm thảm trắng tinh, cô đi tới, ngồi xổm xuống kéo tấm thảm lên.
Tấm thảm được kéo ra, lộ ra viên gạch vuông bằng men sứ, điểm xuyết thêm những vân sọc màu ánh kim sáng loáng, Hạ Diệp gập hai ngón tay gõ gõ hai lần, sàn gạch đáp lại bằng hai tiếng “đông đông”, bên dưới trống rỗng.
Cô cong môi, nhìn quanh phía sau bồn cầu, sau đó vươn tay với lấy cây thông bồn cầu mới tinh.
Ấn nó xuống viên gạch lát sàn hơi vênh, rồi kéo lên, viên gạch bị hút lên, bên trên là một khoang thuyền bí mật, không gian rất nhỏ, từ bên trên nhìn xuống có thể thấy một chiếc túi bằng nilon màu đen có hình dáng như chiếc túi xách, Hạ Diệp thò tay xuống nhấc nó lên.
Cô mở khóa kéo ra, bên trong là hai quả bom, hèn chi lại gấp gáp như vậy, bom được chế tạo gấp rút và được gắn bộ hẹn giờ bên ngoài, không ai biết bộ hẹn giờ đó được kết nối với quả bom nào, miễn là một quả phát nổ thì quả còn lại chắc chắn cũng nổ theo.
Hạ Diệp lấy trong túi xách ra một ít dụng cụ và bắt đầu tháo bộ đếm thời gian, đương nhiên là cô không định mạo hiểm để gỡ bom, đây cũng chẳng phải chuyên môn của cô, nhưng cô biết cách hoạt động của bộ đếm thời gian điện tử này.
Khi bộ đếm thời gian được tháo rời ra, Hạ Diệp lấy máy tính lại, kết nối với bộ đếm đó và thiết lập lại chương trình, chương mới được thay thế cho chương trình cũ, thời gian được điều chỉnh từ ba phút ban đầu sang mười lăm phút, sau đó lại đặt thêm một chíp định vị thu nhỏ.
Mười lăm phút rời đi bằng du thuyền, đủ để tránh ra phạm vi hoạt