Khi lính gác vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên, trùng hợp lạ lùng đến quỷ dị.
Vẻ mặt của Thẩm Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, anh ta nhìn cuộc gọi số lạ đang hiển thị trên màn hình, sau đó nhấn nút nhận.
Một giọng nữ quen thuộc truyền đến: “Anh Thẩm, lâu rồi không gặp.”
Thẩm Thành nhanh chóng nhớ lại trong đầu, sau đó chợt nhận ra, liền đáp lại với giọng điệu có phần khoa trương: “Hóa ra là Hạ tiểu thư, sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế này, lẽ nào lại muốn đến làm ăn với tôi.” Anh ta hỏi với ý tứ không mấy tốt.
“Đúng thế, nhưng trước mắt chúng ta phải nói chuyện khác đã.” Hạ Diệp nói với giọng lạnh lùng.
Thẩm Thành đợi cô tiếp tục lên tiếng và ngẩng đầu lên liếc nhìn Hà Minh Thịnh một cái.
“Anh Đường điều tôi đến giao hàng cho anh, tôi đang ở du thuyền cách đó 15km, anh có thể một mình đến đây nhận hàng chứ?”
“Dựa vào cái gì bảo tôi phải tin cô?” Anh ta hỏi.
“Tứ phía đều là người của anh, tôi cũng là người duy nhất trên du thuyền, sự chân thành này còn chưa đủ hay sao? Tất cả mọi người đều là vì tiền, vậy tại sao tôi phải gây rắc rối với anh cơ chứ?”
“Cô biết điều tôi muốn nói không phải cái này.” Anh ta nghi ngờ cô và Kiều Triết.
“Tin hay không tùy anh, nếu như anh không cần gấp lô hàng này, thì cũng chẳng cần phải đưa ra mức hoa hồng cao như vậy, hãy bảo anh Đường gửi chuyển phát cho anh sau vậy.
Nếu đã không tin tưởng tôi, thì tôi sẽ lập tức liên hệ với anh Đường, bảo anh ta cử người khác tới, đổi thành người nào mà anh có thể tin, thế nào?” Hạ Diệp không nhanh không chậm nói.
“Hạ tiểu thư thật biết nói đùa, nếu đã như vậy, thì tôi qua đó một chuyến vậy.”
Giọng nói vừa dứt, cuộc gọi cũng lập tức kết thúc, Thẩm Thành nghe âm báo bận vọng lại trong điện thoại, âm thầm sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Anh ta hỏi: “Những người khác đều đã sắp xếp xong chưa?”
“Tất cả đều đã sắp xếp xong cả rồi, có thể lập tức xuất phát.”
“A Thịnh, xác của tên cảnh sát đó, giải quyết thế nào?”
“Ném cho cá mập ở Shark Bay ăn rồi.” Hà Minh Thịnh trả lời.
Anh ta di chuyển ánh mắt, đứng dậy, vừa đi vừa ra lệnh: “Được rồi, chuẩn bị xuồng máy cho tôi.”
Hà Minh Thịnh đi theo anh ta và sử dụng tai nghe để hạ lệnh đến bến tàu.
Người lính canh vừa vào báo cáo cũng theo sát phía sau, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đành lên tiếng hỏi xem mình cần làm gì: “Có cần điều tra chiếc du thuyền đó không ạ? Chắc hẳn không phải của khách du lịch, bên trên chỉ có một người phụ nữ.” Điều này là do lính gác hải đăng dùng kính viễn vọng nhìn ra.
“Không cần.” Thẩm Thành nói.
Hà Minh Thịnh vẫn tay với anh ta, ra hiệu cho đối phương quay trở lại vị trí.
Trời đã tối hẳn, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẫm, cầu trăng soi bóng xuống mặt biển.
Những hàng ván gỗ nằm cao hơn mặt nước biển đã ngả màu do ngâm nước quá lâu, các chân cột dưới ván hơi có rêu bám, ở nơi mắt người không thể nhìn thấy có vài con sứa to nhỏ đang lập lờ qua lại.
Thẩm Thành bước đến cuối cầu ván, nhìn bóng chiếc du thuyền mờ ảo phía xa, sắc trời ảm đạm khiến con tàu hòa vào màn đêm, giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, dập dềnh theo làn sóng, như có như không, xem ra chẳng hề có bất cứ mối đe dọa nào từ nó.
Sau đó, Thẩm Thành lên xuồng máy, Hà Minh Thịnh đưa cho anh ta khẩu súng đang dắt trên thắt lưng mình, tiếp đến quay người ngồi lên một chiếc xuồng khác.
Thẩm Thành ngăn anh ta lại: “Để tôi tự đi, cậu ở đây quan sát.”
Nói xong liền khởi động chiếc xuồng máy, một trận sóng nước hỗn độn hòa lẫn với tiếng động cơ, một đường phóng thẳng ra xa.
Hà Minh Thịnh đưa tay lên đẩy chiếc tai nghe trên tay, bật micro: “Nhóm bắn tỉa hải đăng nhắm vào người phụ nữ trên du thuyền cách đó 15km ở hướng mười giờ, anh Thẩm đang trên đường tới đó, nếu có bất cứ động tĩnh gì phải lập tức báo cáo.”
Hạ Diệp cầm ống nhòm nhìn về phía chiếc thuyền máy đang tiến về phía mình, trên xuồng chỉ có một người đàn ông, anh ta đeo kính bảo hộ dùng khi lái tàu cao cốc để tránh nước, khi khoảng cách được rút ngắn lại, dáng vẻ của đối phương cũng dần hiện rõ.
Thẩm Thành lái chiếc xuồng máy đến phía cửa sổ bên hông du thuyền của Hạ Diệp, sau đó tháo kính bảo hộ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Hạ tiểu thư, đã đến tận đây rồi sao không vào uống chén trà?” Anh ta quay đầu lại chỉ về hướng biệt thự.
Hạ Diệp âm thầm cười lạnh, chắc là đến đó để uống trà “tiễn vong”, cô nói: “Cảm ơn, trà anh cứ giữ lại cho mình uống đi.”
“Hạ tiểu thư thật can đảm, chuyện xảy ra lần trước đúng là hiểu lầm, tôi có một câu hỏi không hiểu, tại sao lần này Đường Bác lại phái cô tới, chẳng phải hai người sớm đã từ mặt nhau rồi sao?” Thẩm Thành vừa nói vừa nhìn vào bên trong cửa sổ,