Thẩm Uyển bị nhốt trong phòng thẩm vấn, đầu óc rối bời, cả người mơ màng, chiếc còng tay đã được tháo ra.
Cô gái buộc phải nhớ lại những gì đã xảy ra, cô vừa khóc nức nở vừa mô tả lại cảnh mình bị cưỡng hiếp như thế nào.
Một lúc sau, một viên công an khác bước vào, cầm theo sổ ghi chép ngồi xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, rồi nói: “Sau khi phân tích, bước đầu xác nhận mẹ cháu đã xảy ra cự cãi với ai đó ở hành lang trước khi bị xô xuống lầu, dẫn đến đầu bị va đập và tử vong tại chỗ.
”
Đôi mắt cô gái lờ đờ, ông ta tiếp tục: “Cái chết của người còn lại là động mạch cổ bị cắt đứt bởi vật sắc nhọn, khiến ông ta mất quá nhiều máu mà chết, đã tìm thấy dấu vân tay trên hung khí giết người, sau khi so sánh với cơ sở dữ liệu chúng tôi phát hiện đó là em trai cháu, Thẩm Thành.
”
Đột nhiên Thẩm Uyển bật khóc, viên cảnh sát cho rằng do cô ấy quá hoảng sợ nên không tiếp tục gặng hỏi nữa, họ cho cô ấy một khoảng thời gian lấy lại bình tĩnh, đồng thời đứng dậy lấy ra một chiếc cốc giấy dùng một lần bên máy lọc nước rót cho cô ấy một cốc nước.
“Em trai cháu đã đi đâu rồi?”
Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt cô gái, cô ấy nghẹn ngào nói: “Cháu không biết, a Thành không phải cố ý… Chú cảnh sát, thằng bé không cố ý đâu, là do tên đó muốn cưỡng hiếp cháu, thằng bé chỉ nhất thời kích động, nên nên nên…”
“Cháu có biết cậu ấy đi đâu không? Mọi việc chỉ có thể đợi đến khi bắt được cậu ấy mới có thể kết luận.
”
“Em trai cháu không phải kẻ sát nhân, không phải thằng bé.
” Cô ấy vừa khóc lóc vừa bênh vực cậu.
Các điều tra viên tội phạm đã quá quen với việc này, nên không muốn lãng phí thời gian, tiếp tục hỏi: “Sau khi trích xuất dấu giày, tình cờ có một dấu chân của một người đàn ông khác trùng khớp với cỡ giày của em trai cháu ở nhà và cuối cùng là biến mất tại cửa sổ phòng ngủ.
Cháu là người cuối cùng nhìn thấy nghi phạm, đồng thời cũng là nhân chứng tại hiện trường vụ án thứ hai.
”
Sau một hồi dừng lại, cũng cho cô gái đã có thời gian xử lý thông tin trong đầu, viên cảnh sát lại hỏi: “Trước khi rời đi, em trai cháu, Thẩm Thành đã nói gì với cháu?”
Đôi mắt Thẩm Uyển khẽ lay động, nghĩ đến câu “Em giết chết mẹ rồi”, cô ấy cụp mắt xuống và lắc đầu một cách máy móc.
Về cơ bản, đã loại trừ cô gái ra khỏi mối nghi ngờ, viên cảnh sát cho biết: “Về việc người đàn ông cố gắng cưỡng ép cháu và đã chết kia, vụ án vẫn có thể tiếp tục đệ trình thông qua phân tích và thu thập bằng chứng xung quanh hiện trường, cháu có thể kháng cáo và tiếp tục tuyên bố chống lại người nhà của người quá cố, nhưng vì phạm nhân đã trở thành người quá cố mà hiện tại em trai cháu lại là nghi phạm lớn nhất nên những vấn đề sau này sẽ rất phiền phức.
”
Cô gái tiếp tục lắc đầu, cô ấy không có tiền để kháng cáo cũng vĩnh viễn không muốn nhớ lại những gì xảy ra đêm nay.
“Chúng tôi tạm thời không liên lạc được với ba của cháu, cháu có biết ông ấy đi đâu không?” Hiện tại đã là nửa đêm, là nam chủ nhân của gia đình, mà vẫn chưa về nhà, tuy bản thân ông ta là một nhân viên của chính phủ, nhưng cũng không tránh khỏi việc mệt mỏi, vì vậy đã đánh mất sự kiên nhẫn của mình.
Thấy cô ấy không nói gì, viên cảnh sát đóng cuốn sổ ghi chép trên tay lại: “Cháu có thể ra về rồi, khi nào cần chúng tôi sẽ tới tìm cháu, nếu như tìm thấy hoặc có tin tức gì từ nghi phạm, nhất định phải liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.
”
Thẩm Uyển loạng choạng đứng dậy, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, cô ấy không biết bản thân mình làm thế nào để quay lại trường học.
Ngày hôm sau, vụ án giết người hiếp dâm đã lan đến mọi ngóc ngách trong trường, mọi người đi qua ký túc xá nữ sinh đều nhòm ngó bằng ánh mắt tò mò, với hy