Một ngày, hai ngày, một tuần trôi qua, cậu thiếu niên mất tích vẫn không hề xuất hiện, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Cảnh sát cử người theo dõi mọi động tĩnh của Thẩm Uyển với hy vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó từ cô ấy.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học gần đến, cậu ta vẫn không có mặt, tất cả học sinh trong trường đều đã nghỉ hè, hôm đó cô ấy đang vất vả mang hành lý về nhà, trước đây lúc nào cũng có cậu tới giúp, rồi ngồi xe bus cùng cô ấy về nhà, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình cô ấy đi qua sân vận động trong nỗi tuyệt vọng.
Đột nhiên phía sau có một nam sinh có chút quen mặt chạy tới, anh ta nói: “Để tôi giúp chị, vừa hay tiện đường.
” Chàng trai nhẹ nhàng cầm lấy hành lý của cô ấy, rồi lặng lẽ bước đi bên cạnh.
Thẩm Uyển liếc nhìn anh ta một cái rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nói một tiếng cảm ơn.
Chàng trai tiễn cô gái ra bến xe, ngây ngô mở miệng tự giới thiệu: “Học tỷ, tôi tên là Phạm Gia, là sinh viên của khoa Công trình gỗ dân dụng bên cạnh, sau chị một khóa.
”
Thẩm Uyển nhướng mắt, giọng nói khàn khàn: “Cậu biết tôi sao?”
“Tôi cũng là thành viên của Câu lạc bộ tiếng Anh.
” Hai má anh ta ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Sau khi được gợi nhớ, cô ấy đã rất cố gắng nhớ lại các thành viên trong Câu lạc bộ, có quá nhiều người, nên quả thực không có chút ấn tượng nào cả: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra.
”
Ánh chiều tà rực rỡ xuyên qua những đám mây, chiếu vào bến xe bus, tạo nên một vài bóng đen dài và hẹp.
“Cảm ơn, tôi có thể tự mình xách lên xe, cậu cứ bận việc của mình đi.
” Xe bus vẫn chưa đến và cô ấy cũng không muốn làm mất thời gian của người khác.
Phạm Gia đặt hành lý xuống, gãi gãi đầu: “Không sao, dù sao cũng là ngày nghỉ, tôi không có việc gì cần làm.
”
Thẩm Uyển không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn khoảng không trước mặt.
Cô ấy như ngọn nến trước gió, em trai là hy vọng duy nhất của cuộc đời, nhưng hiện tại đến chút tin tức của cậu cũng không có.
Chiếc xe bus theo đường dây anten trên nóc xe lẻ loi đi tới, thời điểm dừng lại kèm theo một tiếng còi hơi dài vang lên.
Bóng dáng chuyển động, cô gái đi trước anh ta một bước, cầm theo hành lý dưới đất leo lên chiếc xe bus trống trơn.
Có vẻ chàng trai muốn đi theo, nhưng cô ấy lại giơ tay ngăn cản: “Cậu về đi, tôi không sao.
” Thẩm Uyển nhớ ra anh ta chính là người hôm đó đến ký túc xá và bảo cô xuống lầu.
Cánh cửa xe bus từ từ đóng lại, qua cửa sổ, chàng trai nhìn thấy cô gái một mình xách theo hành lý ngồi trên chiếc ghế trống, cô ấy gượng cười rồi vẫy tay với anh ta.
Trong ánh hoàng hôn, chàng trai hé mở hàng răng sáng trắng, lấp lánh dưới ánh mặt trời đang dần lặn…
Chiếc xe lao đi làm tung bụi đất, chàng trai hoàn hồn vẫy tay chào theo chiếc xe, những ô cửa kính phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, không biết cô ấy có nhìn thấy hay không.
Đuôi xe vụt qua mắt anh ta, một khuôn mặt lướt qua tầm mắt, như thể anh ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt ấy ở đâu đó, sau khi hoàn hồn, thì chiếc xe đã biến mất từ lâu…
Trong chiếc xe u tối, cô gái đem theo nỗi buồn nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày, dần dần trở lại với sự cô đơn, đôi vai lắc lư trái phải theo chuyển động của xe.
Cô ấy không để ý rằng, ở góc hàng ghế cuối cùng, có một người con trai mặc chiếc áo nỉ xám ngồi tại đó, cậu ta đội mũ trùm đầu che lấp tầm mắt, dưới cằm lấm tấm vài sợi râu xanh, thân hình gầy gò ẩn mình trong góc, trông như con cái nhà ai đó đang bỏ nhà