Kiều Triết nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, đến khi hoàn hồn trở lại thì cô đã hoàn toàn biến mất.
Anh quay người, trở về đồn cảnh sát, sau đó đi thẳng sang một phòng thẩm vấn khác.
Lâm Nghị đang lấy lời khai bên trong: “Nói rõ một chút về thông tin cá nhân cơ bản.
”
Thẩm Thành châm chọc: “Thân phận của tôi thế nào anh ta còn chưa đủ rõ sao?” Nói xong, liền hất cằm về phía Kiều Triết đang đứng ở cửa.
Kiều Triết không muốn phí lời, nên hỏi thẳng: “Hàng bây giờ ở đâu?”
Thẩm Thành tỏ vẻ khó hiểu: “Hàng gì?”
Kiều Triết nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của anh ta, rồi kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, cầm tập tài liệu trên bàn lên, “bộp” một tiếng ném về phía Thẩm Thành: “Anh nghĩ xem mình có cần thiết phải giả bộ nữa không? Với những tội trạng trước đây anh gây ra đã đủ kết án tử hình rồi, Thẩm Vĩnh Phong chết như thế nào? Phùng Tuệ chết thế nào? Có cần tôi đọc hồ sơ pháp y lên cho anh nghe không?”
Thẩm Thành từ từ cuộn chặt nắm tay, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghiêng đầu về phía trước, cố ý nói: “Ngược lại tôi biết rõ Giang Mạn Ngưng đã chết thế nào, có cần tôi kể chi tiết cho anh nghe không?”
Kiều Triết đập bạn đứng dậy, chằm chằm nhìn anh ta bằng ánh mắt chết chóc, Lâm Nghị phải vội vàng ngăn lại: “Đừng kích động…” Còn chưa dứt lời, bên ngoài phòng thẩm vấn lại vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Triết xoay người ra mở cửa, người đứng bên ngoài nói: “Cảnh sát trưởng thành phố Triều Châu gọi tới.
”
Vì vậy Kiều Triết ra khỏi phòng thẩm vấn để nhận điện thoại.
Qua ống nghe: “Tiểu Kiều, thành công bắt giữ được Thẩm Thành là một bước tiến lớn trong công tác chống ma túy của thành phố chúng ta, sau khi tham khảo ý kiến của lãnh đạo Bộ Công an, cuối cùng đã có lệnh quyết định điều chuyển Thẩm Thành sang Trụ sở Công an thành phố Triều Châu và cậu không được tham gia vào quá trình điều tra nữa, cậu và Thẩm Thành có ân oán cá nhân, nên chắc chắn là hiểu được sự sắp xếp của cấp trên chứ?”
“Tôi và Thẩm Thành không có ân oán cá nhân nào cả, đề nghị cho tôi được tham gia vào cuộc điều tra.
”
“Chúng tôi đã nhận được báo cáo, trong đó có nói rằng cậu khẳng định người giết mẹ cậu – Giang Mạn Ngưng là Thẩm Thành, tôi cũng đã tham khảo thêm ý kiến của các lãnh đạo cấp trên và kết thúc cuộc thảo luận với quyết định loại cậu ra khỏi quá trình khởi tố vụ án này.
”
Thấy Kiều Triết im lặng, người trong điện thoại lại nói: “Quả thực cậu là người góp công chính trong việc điều tra Thẩm Thành trong những năm qua, tôi sẽ bàn bạc thêm vấn đề này với lãnh đạo, trước tiên cậu hãy làm thủ tục chuyển giao tội phạm và quay lại trụ sở càng sớm càng tốt.
”
Kiều Triết cúp máy, đi tới phòng thẩm vấn gõ cửa kính ra hiệu cho Lâm Nghị ra ngoài.
Lâm Nghị đóng của lại, hỏi: “Sao thế?”
“Tổng cục Công an yêu cầu chuyển giao tội phạm.
” Kiều Triết chỉ báo lại việc chính, anh sẽ không bao giờ chấp nhận ra khỏi vụ án này.
“Đúng là chỉ biết mở miệng chỉ tay năm ngón, rốt cuộc là họ định làm cái quái gì vậy?” Lâm Nghị vô cùng bức xúc.
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đều tò mò đổ dồn ánh mắt về phía họ, Kiều Triết phải vỗ vỗ lên vai anh ấy, ra hiệu cho anh ấy im lặng một chút.
Lâm Nghị khoát tay: “Cuối cùng cũng được về rồi, chẳng muốn chịu cái cảnh lạ nước lạ cái ở đây thêm nữa.
” Nói xong, anh ấy liếc nhìn Kiều Triết, nhưng thấy anh không hề nhẹ nhõm chút nào, nên khuyên nhủ vài câu: “Cậu thả lỏng chút đi, người cũng đã bắt được, thì việc cũng đơn giản hơn nhiều, à phải rồi, bên bộ phận giám định camera giám sát báo lại rằng tất cả camera trong sòng bài đều không mở ra được, nghe nói toàn bộ hệ thống đều dính loại virus mới nhất trên thế giới, vì vậy chẳng có cách nào mở được video, người trong đội chúng ta tạm thời chưa bẻ khóa được.
”
Sau khi nghe xong, Kiều Triết cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua trong đầu, điều này rất quan trọng, nhưng anh vẫn không thể nghĩ ra đó là cái gì.
Hạ Diệp quay lại khách sạn, cô lấy từ vali ra một chiếc sim điện thoại ảo, sau đó lắp vào điện thoại để thực hiện cuộc gọi.
“Đường Bác ý của anh là sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một nam thanh niên: “Về đi, đội cần cô, cùng nhau kiếm tiền không được sao, không ngờ rằng cô lại rút lui sớm như vậy, đã sắp xếp người ở sân bay rồi, chỉ cần cô muốn quay lại bọn họ sẽ đón cô bất cứ lúc nào.
”
Hạ Diệp tức giận nói: “Anh có biết là anh suýt chút nữa đã hại chết tôi rồi không? Tôi nói cho với anh rằng có trả bao nhiêu tiền tôi cũng không động đến thứ đó rồi mà.
”
Nếu đã bị vạch mặt, thì Đường Bác cũng chẳng giấu giếm nữa, anh ta giở giọng uy hiếp: “Cô nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi thủ Cảng sao?”
Cô đã biết quá nhiều, sao có thể để cô toàn thây rút lui được chứ.
Giao dịch bất thành, thì nhân nghĩa cũng chẳng tồn tại nữa.
Hạ Diệp đã bình tĩnh lại, cô cười lạnh: “Anh nghĩ rằng anh dùng giá cao gấp đôi so với giá thị trường để cướp việc làm ăn của Đường Hoành tại Đông Nam Á thì có thể chiếm được một phần miếng bánh ở Nam Mỹ sao? Đường Hồng biết rằng đây là đơn đặt hàng cuối cùng mà Thẩm Thành thực hiện ở thủ Cảng, nên ông ta nhường cho anh, anh không phát hiện ra à?”
Hạ Diệp lại tiếp tục: “Chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ cho tôi, tôi không muốn 50% nữa mà là 80%.
” Ánh mắt Hạ Diệp lóe lên một tia hung ác khi nói câu cuối cùng.
“Tám mươi phần trăm? Nằm mơ giữa ban ngày.
” Đường Bác như vừa nghe thấy một câu chuyện cười.
“Nếu trong mười phút tới tôi không nhận được thông báo biến động số dư, thì tất cả thông tin giao dịch của anh tại Đông Nam Á sẽ xuất hiện trong máy tính của Đường Hoành.
”
Đường Bác tức đến hộc máu, chất vấn: “Chẳng phải cô nói đã xóa sạch mọi thông tin rồi sao?”
Hạ Diệp nói với giọng vô tội: “Không phải là không muốn dọn dẹp nó sạch sẽ, nhưng có sạch hay không còn phụ thuộc vào túi tiền, anh nghĩ ai cũng nói lời không giữ lời như anh à?”
Đường Bác gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ: “Được.
”
Một lúc sau, trên màn hình điện thoại của Hạ Diệp hiện lên thông báo tiền đến.
Cô thu dọn hành lý, bắt taxi đến sân bay, lúc này cách giờ lên máy bay còn bốn tiếng đồng hồ.
Trên đường người người đi lại náo nhiệt, ai cũng bận việc riêng của mình, tựa như chuyện vừa phát sinh mấy tiếng trước chẳng hề tồn tại, con người mà, dễ đến cũng dễ quên.
Hạ Diệp ngồi trong phòng chờ tại sân bay, đang nghĩ xem có nên gọi điện về nhà thông báo một tiếng hay không, báo cho mọi người rằng cô sắp trở về, nhưng khi nhìn xuống dãy số điện thoại, cô vẫn không nhấp được vào nút gọi, như thể sợ hãi điều gì đó.
Vì giấc ngủ bù trên máy bay, nên khi xuống máy bay, tâm trạng Hạ Diệp có chút uể oải, đột nhiên cô lại nhớ đến ngày mình rời đi bảy năm về trước, cô chỉ có một cái ôm thoáng qua với ba mẹ, sau đó một thân một mình bay đến một đất nước