Vài giờ trước đó, Kiều Triết và Lâm Nghị phụ trách nhóm nhỏ áp giải Thẩm Thành, Dương Nhược Yên và những người khác về thành phố Triều Châu, chưa đầy một giờ sau đó là thời điểm Hạ Diệp xuống máy bay.
Kiều Triết mặc trên người bộ đồng phục, đội mũ cảnh sát, cầm một tập tài liệu trong tay, lời lẽ chính đáng: “Những vụ án do Thẩm Thành gây ra vài năm gần đây ở trong và ngoài nước đều do đội điều tra chúng tôi phụ trách, thân là đội trưởng tôi từ chối việc chuyển giao tội phạm, còn về việc báo cáo nặc danh mà ngài có nhắc đến, tôi yêu cầu mở cuộc điều tra kỹ lưỡng, để làm chứng cho tôi!”
Cảnh sát trưởng Triệu ngồi tại bàn làm việc, bất an cầm chiếc cốc sứ trắng trong tay, vẻ mặt khó xử: “Tiểu Kiều à, tôi cũng biết rằng cậu có rất nhiều đóng góp cho cục, hơn nữa cũng biết cậu là một người không màng danh lợi, vậy tại sao cứ nhất quyết phải bám riết lấy vụ án này không buông cơ chứ? Quyết định lần này không phải do tôi đưa ra, mà là mệnh lệnh từ cấp trên.”
“Đây là tài liệu về vụ án của Giang Mạn Ngưng cách đây năm năm, năm đó Giang Mạn Ngưng chết do sốc thuốc.
Được biết khi đó Tạ Dân Tư là nhà cung cấp ma túy lớn nhất thành phố Triều Châu, sau cái chết của Tạ Dân Tư thị trường ma túy ở Triều Châu rất nhanh đã xuất hiện các nhà cung cấp khác nhau, bọn chúng đều muốn tiếp nối đường dây lợi ích này, nhưng cuối cùng nó lại rơi vào tay một tên tay sai, mà tên đó lại chính là Thẩm Thành.”
“Tôi biết cậu luôn muốn phúc thẩm lại vụ án của mẹ cậu Giang Mạn Ngưng, nhưng Giang Mạn Ngưng sau khi nghiện ma túy đã nỡ ra tay giết người rồi tự tử, đây là điều hoàn toàn chắc chắn.
Thẩm Thành không hề có mối liên hệ trực tiếp nào tới cái chết của Giang Mạn Ngưng, tôi thực sự hiểu nỗi lòng của cậu, nhưng là một nhân viên thực thi pháp luật, ngay cả khi không muốn, cậu cũng phải hành động theo quy định của pháp luật, thay vì suy đoán một cách phiến diện.” Biểu tình của cảnh sát trưởng Triệu trở nên vô cùng nghiêm túc.
Khóe miệng Kiều Triết khẽ nhếch lên, anh chỉ đợi ông ấy nói câu này: “Chứng cứ ở đây.” Anh vừa nói vừa mở chiếc túi giấy đang cầm trên tay, lấy tập tài liệu bên trong ra đưa qua.
Khi mở đến trang báo cáo khám nghiệm tử thi trong tập hồ sơ, Kiều Triết chỉ ra: “Cái chết của Tạ Dân Tư là do bị một vật nhọn cắt đứt động mạch chủ, dẫn đến sốc cho mất máu.
Chỉ có hai dấu chân lưu tại hiện trường, một là của người đã chết và một là của Giang Mạn Ngưng.”
“Tôi không phủ nhận việc Giang Mạn Ngưng đã tự ra tay giết Tạ Dân Tư, nhưng bên ngoài căn phòng xảy ra án mạng còn có một dấu chân khác, đó là của Thẩm Thành.
Căn cứ theo báo cáo của đội điều tra, trước đó hung thủ đã ra khỏi phòng, nhưng không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên quay lại để gây án, theo như phỏng đoán của tổ điều tra thì sau khi ra ngoài, chắc chắn đã có người bên ngoài đã nói với bà ấy điều gì đó, hơn nữa có khả năng hung khí cũng là do chính người này cung cấp, vì vậy tôi sẽ bổ sung thêm tội danh xúi giục giết người vào trong bản cáo trạng của Thẩm Thành.”
Cảnh sát trưởng Triệu có chút đau đầu: “Giang Mạn Ngưng nhảy lầu tự sát, đã nhiều năm như vậy rồi, khi đó cũng không phải là không cân nhắc tới khả năng này, nhưng chứng cứ không đủ thuyết phục tòa án, vì vậy tội danh này đã bị bác bỏ, điều này cậu còn không rõ hay sao? Ngay cả khi cậu muốn lật lại vụ án của mẹ mình, thì hiện tại cũng chẳng thể thay đổi kết quả là bà ấy sẽ bị kết án tử hình vì có liên quan tới ma túy.”
Ánh mắt Kiều Triết vô cùng kiên định: “Không, có người làm chứng.”
“Cái gì?”
“Năm đó, trong căn nhà ấy còn có một bảo mẫu, vốn dĩ bà ấy đã xin nghỉ về quê, nhưng do điều kiện thời tiết không tốt nên quyết định hôm sau mới về, lúc bấy giờ tình cờ bà ấy ra hoa viên thu quần áo, nên đã tận mắt chứng kiến việc Thẩm Thành đưa con dao cho Giang Mạn Ngưng, sau khi sự việc xảy ra, vì sợ bản thân mình sẽ bị diệt khẩu nên đã lẳng lặng bỏ đi ngay trong đêm và không bao giờ quay lại thành phố Triều Châu nữa.”
“Lời khai có đáng tin không, làm sao cậu lại tìm được bà ấy?” Cảnh sát trưởng Triệu hỏi.
“Chính bà ấy đã tìm tới tôi, hai năm trước, khi tôi đang thực hiện nhiệm vụ chống ma túy ở Đông Nam Á, vô tình bị một phóng viên địa phương chụp ảnh lại, khi đó nhân chứng đã cùng gia đình chuyển tới Philippines.
Sau đó, bà ấy đi tìm tôi thông quan bản tin trên TV, còn viết một bức thư mô tả lại những gì xảy ra năm ấy, rồi gửi đến văn phòng chúng tôi và ghi tên người nhận là tôi, trong bức thư có đề cập đến việc trước khi chết Giang Mạn Ngưng đã đối xử rất tốt với bà ấy thế nào.”
Cảnh sát trưởng Triệu có chút trầm ngâm sau khi nghe xong điều này.
Kiều Triết bổ sung thêm: “Thực ra khi đó Giang Mạn Ngưng quả thực là vì lên cơn nghiện nên mới tới tìm Tạ Dân Tư để mua ma túy, Tạ Dân Tư đã gọi điện bảo người lôi Giang Mạn Ngưng đi và người này chính là Thẩm Thành.
Còn Thẩm Thành lại không vào trong phòng, sau khi Giang Mạn Ngưng nhìn thấy Thẩm Thành bà ấy mới hỏi ma túy ở chỗ anh ta, sau đó Thẩm Thành đưa con dao cho bà ấy, tiếp đến Giang Mạn Ngưng mới cầm dao quay lại phòng để giết chết Tạ Dân Tư.”
“ Đội điều tra đưa ra suy đoán rằng Thẩm Thành đã sử dụng ma túy để dụ Giang Mạn Ngưng, cuối cùng hai người họ đi đến thỏa thuận với nhau.
Ngài cũng biết rằng khi một người lên cơn nghiện họ có thể làm bất cứ việc gì.”
Cảnh sát trưởng Triệu đóng tập tài liệu lại, hỏi: “Tại sao cậu lại khẳng định rằng việc này là do Thẩm Thành đứng giữa xúi giục? Cậu đâu phải là thành viên của đội điều tra, vụ án cũng không phải do cậu phụ trách, ngay từ đầu cậu lại không nắm được những chi tiết này, vậy nên nhất định sẽ còn những điểm đáng nghi khác, nói cho tôi xem quan điểm của cậu thế nào?”
“Sau cái chết của Tạ Dân Tư thì Thẩm Thành là người được hưởng lợi nhiều nhất, nhưng lúc đó anh ta chỉ là một con ngựa bất kham bên cạnh Tạ Dân Tư, nếu tự mình ra tay loại bỏ Tạ Dân Tư chắc chắn sẽ không thể