May thay, trạm dừng chân có rất nhiều thiết bị khác ngoài dụng cụ nấu nướng.
Chú Trần tìm thấy dây thừng và dây đai, đưa cho bọn Vu Phong kéo Quan Cạnh và Phó Tam Sinh lên.
"Khu vực này quả thật từng là bãi săn, nhưng vài năm qua đã không còn nữa." Chú Trần cau mày nhìn vết thương của Phó Tam Sinh.
"Nghiêm trọng không cháu? Hay bây giờ chú đưa cháu xuống núi?"
"Trầy da thôi chú, không có gì to tát." Phó Tam Sinh cười.
"Chú nướng thịt xiên tiếp đi ạ.
Chân không sao, nhưng cháu đói bụng rồi."
"Tiểu Quan thì sao?" Chú Trần nhìn Quan Cạnh.
"Cháu bị thương ở đâu? Có sao không?"
"Cháu không sao." Quan Cạnh trộm nhìn Phó Tam Sinh.
"Cháu lót dưới, trên cánh tay có mấy vết bầm thôi ạ."
"Cả này, hay mày và anh Tam đi chùa thắp hương xả xui đi." Đồng Triết thè lưỡi.
"Người thì trầy cằm, người thì trầy chân.
Hơi xui rồi đấy."
"Cũng đúng, xui cỡ nào đừng xui cả đôi chứ." Quan Cạnh đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Phó Tam Sinh.
"Anh Tam, gần nhà em có ngôi chùa, hôm nào em dẫn anh đi nhé."
Phó Tam Sinh phớt lờ cậu, mải lướt điện thoại.
"Anh còn giận ạ?" Quan Cạnh khều tay anh, nhỏ giọng.
"Xin lỗi, em không nên tự ý hôn anh khi chưa được phép..."
"Nói cái gì vậy!" Phó Tam Sinh vội bịt miệng cậu.
"Cậu muốn người ta nghe thấy hết hả?"
"Hai người thì thầm to nhỏ gì đó? Rảnh rỗi thì tới giúp đi." Triệu Hải Bằng giơ cánh gà nướng lên.
"Đừng tưởng rơi xuống hố thì bọn này tha cho, có làm mới có ăn nha."
Quan Cạnh chun mũi chạm vào lòng bàn tay của Phó Tam Sinh, rồi nhanh chóng bắt lấy tay anh trước khi Phó Tam Sinh nổi giận: "Đi thôi, anh Tam.
Mình qua đó phụ một tay nào."
Phó Tam Sinh bị cậu kéo đến bên lò nướng; khi thấy Quan Cạnh hăng hái bắt đầu xiên nấm nói muốn nướng cho mình ăn, anh đột nhiên không tài nào giận nổi nữa.
"Gia Di, cậu có thấy Quan Cạnh và anh Phó rất lạ không?" Cô bạn của Đường Gia Di vừa đập trứng, vừa hỏi.
"Hai người họ chênh nhau tận mười tuổi, hình như cũng mới quen biết gần đây.
Sao mình thấy, hai người cứ...!thân mật thế nào ấy?"
"Có sao đâu, hợp là được." Ngẩng đầu nhìn Quan Cạnh và Phó Tam Sinh vai kề vai, Đường Gia Di cười híp mắt.
"Duyên tới, cản không kịp."
"Cậu nói thế, mình càng cảm thấy lạ." Cô bạn chu môi, cho vỏ trứng vào túi rác.
"Thôi kệ đi, dù gì cũng không liên quan đến mình.
Nước sôi chưa? Giờ mình thả vào nhé."
Trong căn nhà sắt nho nhỏ của trạm dừng chân đặt sẵn mấy chiếc giường gỗ, sau bữa trưa và thu dọn nồi niêu bếp lò rồi, cứ hai người chiếm một giường, tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đường Gia Di và bạn mình hiển nhiên nằm cùng nhau; Triệu Hải Bằng đi với chú Trần; Đồng Triết vốn muốn tìm Quan Cạnh, an ủi cậu và nhân tiện châm biếm vài câu, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Vu Phong lôi đi xềnh xệch.
Phó Tam Sinh nằm nghiêng, mặt hướng vào tường.
Quan Cạnh nằm ngoài đưa lưng về phía anh; hồi lâu sau mắt vẫn mở thao láo, cậu đành trở mình chọt nhẹ vào lưng Phó Tam Sinh: "Anh Tam, anh...!anh ngủ rồi ạ?"
Quan Cạnh thì thào nhưng, trong căn phòng yên tĩnh này bất kỳ tiếng động nào cũng vang dội chưa từng thấy.
Phó Tam Sinh chẳng còn cách nào khác ngoài việc lấy điện thoại, gửi cho Quan Cạnh một tin WeChat:
[Anh Tam]: Cậu không ngủ mà làm gì đấy?
[Anh Tam]: Nhớ tắt chuông điện thoại.
[Quan Cạnh]: Vâng!
[Quan Cạnh]: Anh Tam à, em ngủ không được.
Lưng em đau.
Phó Tam Sinh mím môi, sau đó trở mình về phía Quan Cạnh.
Anh nhìn cậu, rồi cúi đầu gõ:
[Anh Tam]: Xoay sang bên kia, tôi nhìn thử.
Quan Cạnh ngoan ngoãn vâng lời, vừa xoay người vừa vén áo lên.
[Anh Tam]: Bả vai bầm tím, về rồi thoa thuốc.
[Quan Cạnh]: Vâng.
Anh Tam thoa cho em được không ạ?
Phó Tam Sinh sững lại một thoáng, trước khi trả lời:
[Anh Tam]: Được.
Quan Cạnh mắt sáng lên, vội trở mình về phía anh.
[Quan Cạnh]: Anh Tam, đây là lần đầu tiên mình ngủ chung giường.
[Quan Cạnh]: Lần sau đến Xuân Hi Viên, anh cho em ngủ cùng anh được không?
[Quan Cạnh]: Bé Ruồi xoa tay.jpg
Đây là một từ lóng trên Internet Trung Quốc, mô tả trạng thái mà một người đột nhiên trở nên rất hào hứng, rất phấn khích khi gặp một tình huống nào đó (Theo Baidu).
[Anh Tam]: Nằm mơ đi.
[Anh Tam]: Có tin tôi không cho phép ở lại qua đêm nữa không, bạn học Quan?
[Quan Cạnh]: Thôi, thôi ạ.
Xem như em chưa nói gì