Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ sáu mươi mốt: "Con chỉ thích anh Tam.
Hai mươi mốt năm cuộc đời, duy nhất chỉ mỗi anh."
;;;
Tâm sự với Phó Tam Sinh đến nửa đêm, cộng thêm không đặt đồng hồ báo thức, đến khi Quan Cạnh tỉnh dậy đã là mười giờ sáng hôm sau.
Bố Quan đang bóc tỏi trong phòng khách, những tép tỏi trắng muốt chất đầy cái bát thuỷ tinh.
Nghe tiếng mở cửa, ông ngẩng đầu nhìn Quan Cạnh dụi mắt từ trong phòng đi ra: "Dậy rồi hả?"
"Bố, sao bố bóc nhiều tỏi vậy?" Quan Cạnh ngáp dài ngáp ngắn, lảo đảo đi tới bên cạnh ông.
"Mẹ con đâu?"
"Mẹ con đi chợ." Bố Quan bảo.
"Mấy hôm trước chị con mới mua cái lò nướng, mẹ nói sẵn dịp hôm nay làm cho con cà tím rang tỏi."
Nhắc đến Quan Ninh, Quan Cạnh liền hoàn hồn tỉnh táo.
Vừa quét vỏ tỏi vương vãi trên bàn vào thùng rác, cậu vừa thì thào bên tai ông: "Bố, chị con tới hồi nào vậy?"
"Mới sáng nay.
Đi chợ với mẹ con luôn rồi." Bố Quan nói.
"Nhân lúc bà ấy làm cơm sáng, bố đánh tiếng với chị con trước.
Đại khái quan điểm khác nhau, có chút mâu thuẫn." Bỏ tép tỏi đã bóc vỏ cuối cùng vào bát, bố Quan đứng dậy.
"Nhưng sau cùng chị mày thuyết phục được cả bố."
"Là sao?" Quan Cạnh ngơ ngác.
"Rốt cục bố và chị con nói gì vậy?"
Bố Quan cười: "Lát nó về, con hỏi nó đi.
Giờ rửa mặt đánh răng rồi ra ăn sáng.
Trong bếp còn bánh mì và sữa tươi mới mua sáng nay, con ăn cho đỡ xót ruột."
Quan Cạnh vâng vâng dạ dạ, ôm cái mặt ngố tàu đi vào phòng tắm.
Chiều muộn Quan Cạnh phải về lại Du Thành, mẹ Quan thấy vậy bèn chuẩn bị bữa trưa tương đối thịnh soạn – cà tím rang tỏi, thăn bò xào ớt chuông, trứng chiên cà chua, cá chép kho tộ, nồi lớn canh bí đao – bày đầy trên bàn.
"Hai đứa con ngoan của mình đâu rồi?" Mẹ Quan dọn bát đũa lên, hỏi bố Quan đang bưng canh ra.
"Sao không tới ăn cơm?"
"Đang nói chuyện trong phòng Quan Cạnh." Bố Quan bảo.
"Kệ hai đứa nó đi, mình ăn trước."
Mẹ Quan nhíu mày, suy đi nghĩ lại vẫn muốn gọi con ra ngoài dùng cơm: "Cà tím để nguội hết ngon, có gì ăn xong rồi nói."
Bà cất bước đi về phía phòng Quan Cạnh; nhưng chưa được tới đâu, bố Quan đã vội nắm tay kéo bà xuống.
Giọng ông nghe có vẻ khó xử: "...!Thôi mình, ngồi với tôi đi."
E rằng đã có chuyện.
Mẹ Quan trở tay nắm ngược lại tay ông, gằn giọng: "Rốt cục ba cha con ông có chuyện gì? Ông và Quan Cạnh từ hôm qua đã bắt đầu là lạ, hôm nay Quan Ninh cũng thế, hồn vía đi đâu mất.
Lúc vào bếp, tôi hỏi mãi mà nó cũng không trả lời.
Rốt cục cha con ba người giấu tôi cái gì hả?"
Bố Quan nhìn bà, tuồng như không biết nói sao cho phải.
Mẹ Quan nào còn kiên nhẫn chờ, bà hất tay ông ra, chạy một mạch đến cửa phòng Quan Cạnh.
Cuộc đối thoại giữa hai chị em khiến bà dừng lại trước khi hạ tay nắm cửa xuống.
Từng tiếng chất vấn không nén nổi xúc động của Quan Ninh vang lên rõ mồn một bên tai bà.
"Chị không biết tại sao em thích con trai, càng không biết Phó Tam Sinh có gì để em thích.
Nhưng Quan Cạnh, chị nói cho em biết, em đừng hòng nghĩ đến chuyện ở bên anh ta!"
"Em có bao giờ nghĩ cho bố mẹ chưa? Đến với anh ta, em hạnh phúc, em vui vẻ, còn bố mẹ thì sao? Bố mẹ mong cho em kết hôn sinh con lập gia đình; nhưng bây giờ em đi nói với họ, em muốn chung sống với một người đàn ông cả đời! Có bao giờ em tưởng tượng bố mẹ sẽ khó chịu như thế nào khi biết tin không?"
"Và người đời sẽ nói gì khi họ phát hiện ra? Họ sẽ cười vào mặt bố mẹ; cười cái gia đình này dạy con khéo quá, dạy nó trở thành gay.
Ôi trời ạ, đáng mặt làm sao!"
"Bố mẹ vất vả nuôi em lớn từng này, em báo hiếu cho họ vậy hả Quan Cạnh? Em không thấy mình rất ích kỷ ư?"
"Huống gì, Phó Tam Sinh căn bản không thích em.
Em cố chấp, em lì lợm, em bướng bỉnh, cũng vô nghĩa lý thôi.
Người ta come out bỏ nhà đi hơn mười năm, đây là chính miệng em nói với chị, vậy sao em vẫn ngu ngốc cho rằng người ta sẽ cùng em chịu đựng tất cả những việc này một lần nữa?"
"Chưa kể, người ta có nhà có xe, còn có tiệm bánh.
Em có cái gì? Cái bản mặt trẻ trung này hả? Bằng đại học em còn chưa có!"
"Ở trong mắt anh ta, em chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Người ta sẵn lòng làm bạn với em, không nói thẳng mặt, chẳng qua là người ta tử tế, không muốn tổn thương lòng tự trọng của em thôi."
"Tỉnh lại đi, Quan Cạnh.
Phó Tam Sinh sẽ không đồng ý ở bên em đâu."
"Trước khi mẹ phát hiện ra, em gác tay lên trán suy nghĩ lại cho chị.
Dù có thích đến mức nào chăng nữa, em cũng tập quên người ta đi."
Căn phòng yên tĩnh thật lâu.
Quan Cạnh khàn khàn nói, sau một đỗi: "...!Em xin lỗi chị.
Em biết mình sai rồi."
"Do em suy nghĩ quá đơn giản.
Do em tự cao tự đại.
Do em ích kỷ."
"Nhưng em thực sự rất thích anh Tam.
Chị à, em chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy."
"Tại sao anh không thích em chứ? Tại sao em không thể ở bên cạnh người mình thích, hả chị?"
"Chị bảo em quên anh đi, nhưng em làm cách nào cũng không quên được.
Giống như em đói, chị đặt cái bánh trước mặt em, làm sao em có thể lờ nó không ăn? Em rõ ràng, rõ ràng rất muốn, rất muốn ăn mà chị..."
Những câu chữ cuối cùng như lạc đi trong tiếng nấc nghẹn nhưng dẫu là vậy, Quan Ninh cũng không an ủi cậu, cô chỉ thở dài não nề.
Người ngoài phòng hít sâu, cuối cùng ấn tay nắm kim loại trước mặt.
"Cách", cửa mở ra.
Quan Cạnh đỏ hoe mắt và Quan Ninh mặt mày xám xịt đồng thời quay đầu, nhìn người phụ nữ đứng ngay cửa.
Mẹ Quan nắm chặt tay, móng khứa sâu vào da thịt.
Tim thắt lại, bà như thể không nghe rõ mình đang nói gì: "...!Quan Cạnh, con, con thích đàn ông thật sao?"
Quan Cạnh vô thức tránh đi ánh mắt của bà, hơi cúi đầu im lặng.
Thái độ vừa cam chịu vừa trốn tránh này khiến tâm trạng đang trên bờ sụp đổ của mẹ Quan càng thêm nặng nề.
Bà th ở dốc, sải bước tới đẩy Quan Cạnh thật mạnh: "Nói! Không nghe mẹ hỏi gì à! Mẹ bảo con nói!"
Quan Cạnh loạng choạng lùi lại hai bước, cố vịn tường đứng vững.
Cậu