Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ sáu mươi hai: "Bé Quan thương anh."
;;;
"Vậy chị em chẳng những nói cho mẹ biết em thích con trai, còn nhấn mạnh em đơn phương, để đánh lạc hướng sự chú ý của bà?"
"Vâng, đại khái là thế." Quan Cạnh kéo Phó Tam Sinh đến bên, cúi đầu dụi vào cổ anh.
"Em từng kể với anh, mẹ là người rất dễ mềm lòng.
Chuyện come out vốn sẽ khiến bà giận điên lên, nhưng một khi biết anh không thích em, em còn vì chuyện đó mà buồn bã đau lòng, bà sẽ chỉ xót cho em thôi."
"Hơn nữa, nói như vậy xem như mới loại anh ra khỏi chiến cuộc." Quan Cạnh bổ sung.
"Cha mẹ thường thiên vị con cái của họ.
Nếu nói thật với mẹ, có lẽ bà sẽ đổ phần lớn trách nhiệm lên đầu anh.
Đại khái anh dạy hư em, đưa em lên con đường này."
"Mẹ em sẽ không nghĩ vậy." Phó Tam Sinh cười, xoa đầu cậu.
"Gia đình của em không phải loại vô cớ gây sự, ưa đổ lỗi cho người khác đâu."
"Em cũng nghĩ thế, haha..." Quan Cạnh cười, thơm cái "chóc" lên má anh.
Hai người hôn nhau thắm thiết một hồi, Phó Tam Sinh sực nhớ: "Nhưng nếu sau này phát hiện ba cha con bắt tay nhau lừa mình, mẹ em hẳn sẽ giận lắm."
"Giận, nhưng không lắm đâu.
Trước đó nhất định mẹ đã chấp nhận rồi." Quan Cạnh nói.
"Sở thích của nhà em tương đối nhất quán.
Anh tốt thế này, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, mẹ chắc chắn sẽ thích anh.
Đến lúc đó, dù phát hiện đã bị lừa, có lẽ bà cũng không tìm cách chia rẽ hai mình."
"Chỉ cần mẹ không phản đối, những cái khác đều là chuyện râu ria.
Mẹ muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, em nhất định ngồi ngoan cho bà đánh đến khi chán mới thôi."
Phó Tam Sinh gật đầu: "Đã tới nước này, đâm lao phải theo lao vậy."
"Về khoảng thời gian trước khi mẹ chấp nhận, em cần phải duy trì hình tượng buồn bã đau lòng vì bị anh từ chối." Quan Cạnh thở dài.
"Chị em nói, không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ mẹ nhượng bộ trước."
"Bà sẽ làm vậy," Phó Tam Sinh cầm tay cậu, dịu dàng.
"Vì bà là mẹ của em."
"Vì bà là mẹ của em", chẳng hiểu sao nó đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Quan Cạnh.
Cậu ôm ghì lấy Phó Tam Sinh, nói thật khẽ: "Anh Tam có biết không, lúc come out với nhà, em thực sự thực sự rất khó chịu."
Phó Tam Sinh vỗ về cậu, "Em áy náy à?"
"Ừm," Quan Cạnh nói, chầm chậm.
"Những gì em nói với mẹ không phải chỉ toàn là giả, cũng có vài phần là thật nữa.
Em cảm thấy rất có lỗi với họ, đây là thật.
Em cho rằng mình không làm sai gì cả, không làm tổn thương ai cả, chỉ làm tổn thương duy nhất gia đình mình, đây cũng là thật.
Thành thực mà nói, khi thấy mẹ khóc, em thực sự rất muốn nhào tới khóc cùng bà."
"Anh hiểu." Phó Tam Sinh xoa đầu cậu.
"Nếu, nếu anh come out với mẹ, anh nhất định cũng sẽ cầm lòng không được khóc cùng bà."
Hiếm khi nghe Phó Tam Sinh nhắc đến mẹ mình, Quan Cạnh bèn hỏi: "...!Anh Tam, mẹ của anh có biết anh thích con trai không?"
Phó Tam Sinh nói: "Anh đang học cấp hai thì mẹ qua đời.
Lúc đó, anh vẫn chưa nhận ra xu hướng tính dục của mình khác với đại đa số."
"Bà có bệnh tim, chẳng chịu nổi bất kỳ k1ch thích nào lớn.
Không biết anh là gay ước chừng lại là chuyện tốt."
"Điều đáng tiếc duy nhất là bà không có cơ hội gặp em." Phó Tam Sinh cười khẽ.
"Thật tuyệt, nếu có thể giới thiệu bé Quan đáng yêu cho bà ấy."
Quan Cạnh sững sờ, vô thức ôm chặt eo Phó Tam Sinh hơn: "Còn chưa đầy tuần nữa là đến Thanh Minh.
Anh Tam, mình đi thăm bà trong tết Thanh Minh đi."
Phó Tam Sinh mỉm cười, hôn lên cằm Quan Cạnh.
Anh nói: "Ừ em."
Bầu không khí tốt đến nỗi cả Quan Cạnh lẫn Phó Tam Sinh đều không muốn buông tay.
Nếu chẳng phải bụng Quan Cạnh đánh trống, nhắc nhở hai người đã đến giờ cơm chiều, có lẽ họ còn ôm nhau dài dài.
"Đi thôi, đi siêu thị." Kéo bạn trai nhỏ ra, Phó Tam Sinh cầm chìa khoá chuẩn bị ra ngoài.
"Em chưa ăn được cà tím rang tỏi phải không? Tối nay anh bù cho em nhé."
Một ngày trước tết Thanh Minh, Quan Cạnh nhận được điện thoại của Quan Ninh, hai chị em đã tâm sự rất lâu.
Sau khi cậu rời nhà hôm đó, bà đã "triệu tập" Quan Ninh và bố Quan lại, tra hỏi cặn kẽ từng chi tiết một.
Quan Ninh rất hợp