(E/c): màu mắt của bạn.
.
.
.
.
.
.
Yoko và Yuki. Mặt trời và tuyết trắng.
Todoroki tựa người vào ban công ngoài căn hộ của mẫu thân anh, bận bịu ngắm nhìn cô con gái tóc đỏ đáng yêu.
Đứa con gái lớn nhất trong cặp song sinh đang ôm đầu gối ngồi một mình. Em chơi với dây pháo và vài cây pháo hoa bé tẹo mà bố vừa mua. Bầu trời đêm mấy chốc được ánh nguyệt huyền ảo dệt lên tấm vải đen vô tận một màu xanh nhạt nhòa, đính kèm là vô vàn mảnh sao sáng chói.
Yoko dùng kosei châm ngòi cây pháo trên tay mình. Khung cảnh im ắng đến lạ, chỉ còn nghe mỗi tiếng dế mèn kêu ban đêm hòa vào từng cái xẹt xẹt của cây pháo cầm tay.
"Sao bà nội ghét con quá vậy?" - Yoko cất lời.
Câu hỏi của em làm Todoroki chớp mắt, anh cau mày.
"Sao con lại bảo thế, Yoko?"
Cô con gái nhún vai, em quay lại nhìn đốm sáng đang lòe loẹt trên tay mình. Khi nó vừa tàn, Yoko lại châm thêm một cây khác. Todoroki bắt gặp đôi mắt em đang rưng rưng dưới ánh sáng của pháo cây. Ánh màu (e/c) chú tâm như thể em bị hút hồn bởi tia lửa.
Và rồi tiếng xì xèo tắt.
"Yoko."
Cô con gái bé bỏng dòm bố nó, từng giọt nước mắt béo bở lăn dài trên gò má em. Em không nấc lên cũng chẳng la hét um sùm, chỉ ngồi đó nhìn, em không tài nào ngăn được thứ nước mặn chát đang che mờ thị lực mình. Todoroki xoa má con bé bằng đôi bàn tay to lớn, anh dịu dàng quẹt chúng đi. Anh chồng của bạn gắng nở nụ cười, nhưng làm sao có thể khi những gì Yoko nói đều là sự thật.
"Bà nội không nhìn con như cách nội nhìn Yuki-chan."
Yoko gạt tay bố em ra và nhìn qua khung cửa kéo bằng kính. Nội và em gái em đang ngồi trên sofa, cùng nhau cười nói, lật qua từng tấm hình kỉ niệm trong album. Bà chải mái tóc trắng thuần khiết của Yuki trước khi hôn lên trán con bé. Yoko đứng lặng, khác xa với quả cầu lửa cá biệt ngày thường.
"Có phải là tại con giống ông nội không?"
"Yoko..."
"Kosei của con cũng giống ông nữa. Và con là kẻ xấu vì điều đó, con sẽ không bao giờ được như Yuki-chan."
Todoroki ôm bé con tội nghiệp vào lòng. Khoảnh khắc khi bàn tay mũm mĩm của của Yoko cẩn trọng chạm vào vết sẹo bên trái của bố em, nước mắt em lại càng đầm đìa hơn. Phần da kia sần sùi trước đầu ngón tay em... em chính là nó, em là một nửa bên này của bố...là phần mà