Fuck. Fuck. Fuck. Fuck! Anh sẽ lỡ nó mất. Anh không thể lỡ nó được. Không thể bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng đến thế được. Bakugou xô những người dám ngáng đường anh trong phòng chờ. Anh đập bàn của ả thư kí đang ngồi, khói bốc hùn hụt từ hai bàn tay.
"Bakugou (T/b)! Phòng nào?"
Ả thư kí lắp bắp trước cách hành xử đáng sợ của Bakugou. Tên tóc vàng đập bàn một lần nữa trước thái độ do dự của cô ta khiến cô giật nảy người và gõ phím với tốc độ bàn thờ. Cho đến khi cô ả thư kí ngu ngốc cuối cùng cũng đưa được số phòng cho Bakugou, ngay lập tức, anh liền vội lướt xuống dãy hành lang.
Anh đạp cửa. - "(T/b), anh-"
Bạn mỉm cười với anh chồng, ngón tay đưa lên miệng hòng bảo anh giữ trật tự. Bạn đang ngồi trên giường bệnh với bộ đồ ngủ oversize dễ chịu, sự mệt mỏi và kiệt sức hiện rõ trên gương mặt bạn. Dẫu vậy, bạn vẫn nở nụ cười tinh khôi như thể anh chưa muộn giây phút sanh đẻ thần kì của đứa con đầu lòng.
Bakugou đóng cửa, anh ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bạn rồi khó chịu gãi đầu. Bạn đã ở đây một mình từ đầu đến cuối. Anh để bạn trải qua nhiêu đó đớn đau mà không có anh kề bên. Có thằng chồng khốn nạn nào như anh không?
4
"Mẹ kiếp, anh xin lỗi. Cái cơ quan chó chết đó cứ níu chân anh