Thư Đồng trần truồng nằm ở trên giường lớn trong khách sạn, hạ thể lưu lại cảm xúc bị vật to xuyên qua, dinh dính giữa hai chân.
Đau nhưng rất sướng.
Tấm lưng trần đẹp đẽ quay về phía cô, anh ta lưu loát mặc chiếc áo len màu xám. Những ngón tay thon dài vuốt mái tóc đen chỉa lung tung, anh quay nghiêng mặt.
Con ngươi màu hổ phách nhìn cô, hơi nhướng chân mày, giống như như con mèo Ba Tư lông xám lười biếng lại mang theo tự phụ nhìn chủ.
Thư Đồng căng thẳng đối diện anh, tay kéo tấm đệm che lên những dấu hôn đỏ khắp người.
Được rồi, hai người bọn họ là tình một đêm.
Thư Đồng thề với trời, chuyện sinh hoạt cá nhân của cô tuyệt đối không bừa bãi.
Việc này phải kể lại từ tối hôm qua.
Vào năm cuối đại học, Thư Đồng bận rộn tìm công ty thực tập, nhưng mãi vẫn không thể tìm được công việc phù hợp, vì vậy cô đã tìm kiếm suốt một năm, vốn có quen biết học trưởng Ninh nên hắn ta đề xuất ý kiến.
Học trưởng Ninh hẹn gặp cô ở quán bar, nói có chuyện quan trọng tìm cô.
Sau khi Thư Đồng đến quán bar, cô ngồi cùng học trưởng ở quầy bar, bàn về việc thông báo tuyển dụng của một tập đoàn lớn.
Loáng thoáng cảm thấy được học trưởng Ninh đối xử với cô có phần nhiệt tình, cô cố gắng từ chối lời mời rượu.
"Vậy thì uống Pink Lady (*) đi." Học trưởng Ninh vẫy tay gọi bartender, nháy mắt ra hiệu cười, "Lượng cồn rất thấp, nếu em không uống là không nể mặt rồi.”
Thư Đồng bất đắc dĩ đành chấp nhận, quay đầu lại phát hiện cách mấy ghế trống có một nam sinh ngồi thẳng lưng mặc áo len màu xám.
Để hình dung diện mạo của anh, Thư Đông có hơi không đủ từ ngữ để miêu tả, ấn tượng đầu tiên là sạch sẽ.
Một vài sợi tóc đen ở trên trán, che đi đôi lông mày của anh, ngón tay xoay tròn Dạ Quang Bôi (*), yên tĩnh ngồi tại chỗ.
(*) Có bài thơ: Ý nói uống rượu trong ly Dạ Quang Bôi (ly/chén bằng ngọc) mới ngon vì rất quý
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?
Dịch: Rượu Bồ đào (rượu từ quả nho - rượu ngon) chứa trong chén bằng ngọc Dạ quang (rất quý);
Đang muốn uống thì tiếng đàn tỳ bà đã giục (phải) lên lưng ngựa (để ra đi);
(Đã hoặc nếu) Say nằm giữa chiến trường, mong người đừng cười (chê trách);
(Bởi vì) Từ xưa đến nay, người đi chinh chiến có mấy ai trở về.
Có vẻ anh không phù hợp với quán bar ồn ào, bất kỳ người phụ nữ nào gặp người như vậy, cũng không tự chủ được phải ngắm nhìn anh thêm vài lần.
Dường như phát hiện Thư Đồng đang nhìn, anh nâng cằm, nheo mắt nhìn về phía Thư Đồng.
Thư Đồng quay đầu lại, tiếp nhận ly cocktail của học trưởng Ninh, uống vào một ngụm.
Kết quả sau khi uống xong, trời đất tối sầm.
Chuyện về sau chỉ nhớ mang máng.
Không biết người nào đã vung nắm đấm vào mũi của học trưởng Ninh. Sau đó, có người cõng cô lảo đảo, rời khỏi quán bar hoa mỹ.
Giống như bị người kéo sa vào trầm luân, cô như tóm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng ôm chặt người bên cạnh, thân thể anh mềm mại thoải mái, nóng bức lột sạch quần áo của mình.
Môi đói khát ngậm chặt anh, cướp lấy chất lỏng ngon ngọt, cảm nhận cổ họng anh nuốt xuống, vật cứng rắn dưới thân muốn đâm vào trong cơ thể cô.
Kế tiếp, hai chân của cô mạnh mẽ bị tách ra, phần thịt nóng bỏng chen vào giữa hai chân, vật cứng không quen chọc vào trong thất bại nhiều lần, cuối cùng một lần tiến quân thần tốc vào trong cơ thể cô.
Nhờ thuốc mê trong rượu, giảm bớt xé rách đau đớn trong cơ thể.
Cô nhỏ tiếng rên rỉ, mặc anh rong ruổi trên cơ thể mình, hai tay hai chân nhiệt liệt quấn lấy anh.
Chết tiệt, cô không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó.
Đây chính là đêm đầu tiên của cô, cả tên đối phương cũng không biết.
Anh mặc quần áo gọn gàng và nhìn về phía Thư Đồng, nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi tên là Đường Hân."
"Đường Tâm?" Thư Đồng chớp mắt, còn chưa phản ứng kịp, "Anh họ Đường, Tâm là chữ nào?" (Vì trong cách đọc chữ Hân và Tâm giống nhau - xin)
"Bên phải là bộ Cẩn, nét sổ thẳng trong chữ Hãn (*)." Anh cau mày, "Bây giờ không phải nên nói tên của em?"
(*) Chữ Hân: 忻
Thư Đồng sững sờ, trả lời: "Tên tôi là Thư Đồng, “Thư” trong thư thái, “Đồng” trong hài đồng (trẻ em). Có thể nói cho tôi biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi không nhớ rõ..."
Đường Hân đơn giản hiểu ra cảnh tượng ngày hôm qua, đại khái là học trưởng Ninh bỏ thuốc vào trong ly cocktail của cô. Lúc ấy Đường Hân nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhận thấy có gì không ổn, sau khi đánh học trưởng Ninh một trận, sắp xếp cho Thư Đồng vào khách sạn nghỉ ngơi.
Ai ngờ, trong thuốc lại có tác dụng kích dục, Thư Đồng nhịn không được cường bạo anh.
Có báo cáo nói trong số các vụ hiếp dâm thì chiếm 71% vụ đều xảy ra giữa những người quen, không thể tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra với cô.
Cuối cùng việc này đổi thành, cô thành “nghi phạm", Đường Hân là "người bị hại”.
Thư Đồng khóc không ra nước mắt.
Đường Hân không biết lấy đâu ra giấy bút, vung lên, viết một chuỗi dãy số cho cô, vẻ