(*) học sinh cấp ba
Thư Đồng đóng băng, giống như bị sét đánh trúng vậy.
Không nhìn lầm chứ Đường Hân đang mặc đồng phục Thánh Đức, trên vai vẫn mang cặp sách.
Anh... Anh là học sinh cấp ba? !
Đường Hân mở mắt, sững sờ không hiểu: "Sao vậy?"
"Hãy đi ăn trước đã." Thư Đồng lấy lại tinh thần, cố giả bộ bình tĩnh, "Này, đi ăn ở đâu cũng được."
Anh rất tự nhiên sóng vai với cô: "Gần đây có nhà hàng Tây không tồi.”
"Được." Nhìn anh vẫn là học sinh cấp ba, liền nghĩ mình sẽ xuất tiền túi mời anh ăn một bữa ngon.
Trên đường, Thư Đồng đưa mắt đánh giá anh, không thể nghi ngờ là bộ dáng học sinh sạch sẽ, lúc trước không hiểu sao lại mắt mù cho rằng anh là người trưởng thành.
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Cô bất an hỏi.
Đường Hân nháy mắt dừng một chút, bình tĩnh trả lời: "17."
Suýt chút nữa Thư Đồng phun máu, anh vẫn là người chưa thành niên và nhỏ hơn cô gần 4 tuổi, đêm hôm đó chẳng phải cô là bò già ăn cỏ mềm sao?
Khi đến nhà hàng Tây, nhìn thấy cách trang trí liền biết nơi đó đắt tiền, Thư Đồng hoài nghi có đủ tiền trả không, ngần ngại đi theo anh vào.
Người phục vụ liếc nhìn Đường Hân vài lần, không biết là nhìn đồng phục anh không hợp với nhà hàng, hay là ngưỡng mộ vẻ ngoài nổi bật của anh.
Mở thực đơn ra Thư Đồng sờ soạng túi tiền, kiên trì chọn món tiết kiệm nhất – mì Ý.
Đưa thực đơn cho Đường Hân, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao ít vậy, ăn không no.”
Thư Đồng lắc đầu: "Trước khi đến tôi có ăn một chút."
Đường Hân nói: "Có thể gọi món tráng miệng đi, ở đây có bánh mousse chocolate khá ngon.”
Món tráng miệng chắc là không đắt đâu, Thư Đồng gật đầu đồng ý.
Đường Hân vẫy tay gọi phục vụ: "Phục vụ, một phần mousse chocolate.”
Thư Đồng lật xem trang tráng miệng, muốn cản lại đã không kịp rồi. Một món đã tốn quá nhiều tiền sinh hoạt, không ngờ tráng miệng lại đắt như vậy.
Cô vẫn còn là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, đã tức khắc vào đời sống tự lập, không muốn dựa vào cha mẹ nuôi sống, muốn tự mình kiếm tiền tiêu tiền. Ai ngờ ăn một bữa đã chi tiêu nhiều tiền như vậy.
Sau khi phục vụ đem thức ăn lên, Thư Đồng giống như đang nuốt tiền bạc, trong lòng rất đau khổ, suy nghĩ ăn xong trả tiền thế nào, thật sự không đủ thì mượn Đặng Chi trước vậy.
Đầu ngón tay Đường Hân không nhiễm hạt bụi đang cầm thìa bạc khuấy cà phê.
Thư Đồng chú ý lúc anh giơ tay nhấc chân rất có lễ tiết, một khí chất quý phái thanh lịch rõ ràng cho thấy xuất thân từ gia đình có lễ giáo.
Nhưng kì quái anh đã bỏ thêm 2 túi đường, anh không thấy ngọt sao?
Đường Hân nhìn cô múc một muỗng mousse chocolate, hỏi: "Em thích không?"
Thư Đồng nói: "Hơi ngọt, nhưng cũng không tệ."
"Anh rất thích vị này." Đường Hân rút ra giấy ăn, lau miệng cô, "Miệng dính chocolate."
Thư Đồng theo bản năng muốn tránh, vẫn bị anh lau: "Sao cậu không ăn?"
Đường Hân mở to mắt, mỉm cười: "Anh muốn nhìn em ăn."
Thư Đồng im lặng, thật là một người kì lạ.
Lúc thanh toán ở quầy, Thư Đồng đã chuẩn bị tinh thần gọi Đặng Chi, ai ngờ Đường Hân bước tới, rút thẻ tín dụng trong túi ra đưa cho phục vụ.
Thư Đồng hơi sững sờ: "Đây là thẻ của ba mẹ cậu sao?"
Đường Hân khẽ nói: "Của anh."
Ơ, học sinh cấp ba bây giờ hào phóng thế.
Ngẫm lại cũng khó trách, có thể vào trường học Thánh Đức đắt đỏ cũng không sai, bao gồm cả em họ cô.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thư