Ngực Thư Đồng bị mút chặt vào, núm vú cứng rắn dinh dính giữa đôi môi nóng bỏng của anh, cô vẫn không quên cười nhạo anh: "Đứa nhóc này, anh muốn trừng phạt em thế nào?"
Đường Hân ngẩng đầu lên, phả khí nóng vào cổ cô, cười xấu xa: "Lập tức sẽ biết."
Chợt anh ôm lấy Thư Đồng trần trụi, đặt cô nằm trên tấm chiếu tatami, nằm sấp xuống.
Cặp mông của Thư Đồng non mịn vểnh cao, giống như hai cái bánh mì trắng, giữa hai chân bị chọc đến sưng đỏ, uốn cong lên trước mặt Đường Hân.
"Anh làm gì vậy?" Thư Đồng khó nhịn xoay vặn mông.
"Hỏi làm gì, làm gì em sẽ biết ngay thôi." Đường Hân hôn nhẹ mông cô, đầu ngón tay nhét vào tiểu huyệt, xuyên vào vài cái, "Cả đời này của em chỉ ăn tinh dịch của anh.”
Thư Đồng vốn định mạnh miệng trả lời "Không thể", nhưng không nói nên lời, đơn giản là không có cách nào khác tiếp nhận người khác đụng chạm vào cô ngoài Đường Hân,.
Mông đột nhiên truyền đến lực đè ép, một cây côn thịt nóng bỏng mãnh lực xuyên qua, côn thịt tráng kiện mở ra hành lang nhỏ, cứng rắn đè vào cô.
Thư Đồng bị đẩy về trước, nhưng hai vú bị lòng bàn tay nắm chặt, cả người cô ở dưới thân anh, tùy ý để anh thúc vào.
Đây là thế la hán đẩy xe.
Vú của Thư Đồng bị anh cầm nắm vuốt ve, huyệt đạo nhét côn thịt thô dài, giống như bơm hơi vào đả khí, anh ấn mạnh vào phần sâu nhất.
Sâu bên trong bị đụng phải, hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu, Thư Đồng mềm nhũn rên: "Ưm... Ưm a... Rất ngứa..."
Đường Hân bị tiếng rên của cô kích thích, càng lúc càng dùng sức đâm vào cô: "Chỗ nào ngứa, hửm?"
Từ đầu đến cuối, Thư Đồng không dám rên to, sợ người ở cách vách nghe thấy, nhỏ giọng rên ư a, ngược lại có vẻ thì thầm đáng yêu.
Đường Hân đâm vào mấy lần rồi đột nhiên rút ra côn thịt.
Thư Đồng không có côn thịt, trong cơ thể cảm giác trống rỗng, ngập ngừng hỏi: "Sao vậy?"
Cô không dám nói "Cầu xin", sợ rằng anh sẽ ‘làm’ cô.
Trước mắt thoảng