Vốn nghĩ rằng Đường Hân chỉ đưa cô đến cửa nhà, không ngờ anh vẫn đem một hộp thuốc lá và chai rượu, nói mình đến thăm.
Ngay khi bước vào, ba Thư chưa biết Đường Hân bao nhiêu tuổi nên ông nhiệt tình chào đón anh, vỗ vỗ vai anh: "Cháu không cần mang quà đâu, có lòng đến là được."
Mẹ Thư nhíu mày khi nhìn thấy Đường Hân, nhưng ở trước mặt anh không nói gì.
Khi Đường Hân đến liền đi thẳng vào vấn đề: "Cô chú, hôm nay cháu đến để cầu hôn, cháu muốn cưới Đồng Đồng."
Thư Đồng đang uống trà, phun ra tại chỗ.
Gương mặt mẹ Thư lập tức biến sắc, biểu cảm giống như ăn phải thức ăn ôi thiu.
Ba Thư lắc đôi chân mập, nở nụ cười: "Chỉ cần con gái đồng ý là được, cô chú không có ý kiến gì."
"Cô có ý kiến." Mẹ Thư nghiêm túc, "Đường Hân, cháu bao nhiêu tuổi?”
Sắc mặt của Đường Hân không thay đổi, gương mặt vẫn nở nụ cười tự nhiên, bàn tay thon dài rút ra một cái thẻ trong ví: "Đây là thẻ căn cước của cháu."
Mẹ Thư nhận lấy thẻ, lấy kính lão ra nhìn chữ viết tiếng Anh trên thẻ.
Ba Thư lắc đầu: "Tất cả đều là tiếng nước ngoài, đọc không hiểu."
"Đây là thẻ xanh của Mỹ." Mẹ Thư hạ kính lão xuống nghi ngờ nhìn về phía Đường Hân, "Cậu 21 tuổi rồi sao ?"
Thư Đồng cũng sững sốt, không phải Đường Hân chỉ mới 16 tuổi sao? Làm thế nào mà trên thẻ xanh của Mỹ đã 21 tuổi? Chẳng lẽ anh nói có thể thay đổi tuổi tác là thật