Ưattpad_arthan_
Tin Tống Thần và Hạ Tiếu chia tay nhanh chóng được truyền ra, dù sao hai người cũng là giáo hoa giáo thảo có tiếng ở trường, chuyện tình cảm rất được đông đảo học sinh quan tâm. Lúc biết hai người chia tay, có khá nhiều người cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không ít người mừng thầm, điển hình như cô nàng Lâm Vy Vy đang đứng trước mặt Hạ Tiếu đây.
Hạ Tiếu vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì bị Lâm Vy Vy chặn lại, cô ta mặt đầy đắc ý khiêu khích nhìn cô, âm dương quái khí nói:
- Ôi chao, chẳng phải là Hạ tiểu thư đây sao?
Hạ Tiếu chẳng có hơi sức đâu mà ở lại diễn tuồng với Lâm Vy Vy, cô không thèm liếc cô ta một cái, lạnh lùng bước qua luôn. Lâm Vy Vy làm sao cam tâm bị ngó lơ như thế, cô ta cắn môi, nói với theo phía sau:
- Sao vậy? Bị đá xong tính tình cũng lớn quá nhỉ? Hay là Tống Thần chịu không nổi cái tính này của cậu nên mới chia tay?
Bước chân Hạ Tiếu hơi khựng lại, cô vừa định mặc kệ đi tiếp thì Lâm Vy Vy đã đắc ý nói thêm:
- Bị tôi nói trúng nên chột dạ chứ gì? Tôi đã nói rồi, loại con gái như cậu sớm muộn gì cũng bị đá thôi, còn tỏ vẻ thanh cao làm gì không biết.
Hạ Tiếu xoay người lại, cô nở nụ cười vũ mị, tiến đến trước mặt Lâm Vy Vy, từ trên cao nhìn xuống cô ta, không nặng không nhẹ nói:
- Sao chuyện của tôi với Tống Thần cậu còn biết rõ hơn cả tôi thế? Cậu nấp dưới gầm giường nhà tôi à?
Không đợi cô ta trả lời, Hạ Tiếu nhếch môi nói tiếp:
- Tống Thần và tôi chia tay thì sao? Liên quan đến cậu? Tôi biết rồi, bởi vì cậu ghen tỵ đúng không? Đến tư cách bắt đầu với Tống Thần cậu còn không có cơ mà.
Lâm Vy Vy tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tiếu, cao giọng:
- Sao cậu dám chắc tôi không có cơ hội?
Hạ Tiếu liếc mắt từ trên xuống dưới trần trụi đánh giá cô ta, sau đó khinh miệt hừ lạnh:
- Bởi vì gu của Tống Thần không phải loại con gái đã không có ngực, không có mông lại còn không có não, điển hình như cậu đấy.
Nói xong, Hạ Tiếu còn nở nụ cười khiêu khích nhìn Lâm Vy Vy đang tức đến run người mà không thể phản bác được câu nào, sau đó liền xoay người tiêu sái rời đi.
Vừa quay đầu, nụ cười trên môi Hạ Tiếu liền nhạt xuống, khuôn mặt hờ hững nhìn không ra cảm xúc. Cô đã không muốn khẩu nghiệp rồi mà có người cứ đâm đầu vào chọc cô mới chịu được. Cây đã muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ở trong lớp đã khó ở rồi, ra ngoài còn khó chịu hơn, tốt nhất là từ giờ không ra ngoài nữa, quá mệt mỏi.
Hạ Tiếu yên ổn ở trong lớp đến hôm thứ ba thì bị Tiêu Vi sống chết lôi ra ngoài. Tiêu Vi cảm thấy nếu Hạ Tiếu còn tiếp tục nằm lỳ trong lớp, suốt ngày chỉ biết ôm tờ bài tập như thế sớm muộn gì cũng trầm cảm mất thôi.
Không thể trách Tiêu Vi cả nghĩ được, từ lúc Hạ Tiếu nói chuyện với Tống Thần lần cuối, không lúc nào là cô không làm người ta bớt lo. Hạ Tiếu cảm thấy oan ức cực kỳ, người ta thất tình thì muốn sống muốn chết, đau khổ trầm cảm các thứ, còn cô lúc nào cũng tỏ ra bình thường, chăm chỉ học tập, thành tích đi lên, thế mà đám bạn lúc nào cũng lo sợ canh chừng cô như thể cô sắp làm chuyện gì đó dại dột không bằng. Nếu Tiêu Vi nghe được những lời này nhất định cô sẽ lôi Hạ Tiếu ra kí đầu cho bằng được.
Thà rằng Hạ Tiếu cứ đau khổ khóc lóc như một người bình thường bị thất tình thì Tiêu Vi còn đỡ lo, đằng này Hạ Tiếu từ đầu đến cuối lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh một cách kỳ lạ, tuy vậy trong lúc lơ đãng cô lại lộ ra sự chán nản, mệt mỏi, đôi khi cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì, mỗi khi có ai đó nói chuyện đều phải hỏi lại một lần nữa. Hạ Tiếu bây giờ cứ như như người mất hồn vậy.
Thực ra Hạ Tiếu cũng tự thấy trạng thái tâm lý của mình dạo này