Hạ Tiếu cười lạnh một tiếng, cô không nói lời nào nắm tay Tiêu Vi xoay người rời đi, cảm thấy có chút nực cười. Hóa ra Tống Thần từ chối cô vì gu cậu ta là người như Lâm Vy Vy à? Ài, dù sao cũng không liên quan đến cô nữa, ngày mai cậu ta có công khai thích đàn ông cũng không phải chuyện của cô.
Tiêu Vi ngoan ngoãn im lặng để Hạ Tiếu dắt đi, mặt mày tái nhợt, trong lòng đang hối hận như điên. Trường này rộng như thế, tại sao hai người đáng ghét kia lại trùng hợp xuất hiện ở đây cơ chứ? Lỡ Hạ Tiếu bị sang chấn tâm lý sau đó không muốn ra ngoài nữa thì phải làm sao? Tiêu Vi len lén quan sát khuôn mặt lạnh băng của Hạ Tiếu, huhu cậu nói gì đi Tiếu Tiếu ơi, đừng dọa tớ như vậy!!
***
Tống Thần vừa nâng mắt liền nhìn thấy bóng lưng của Hạ Tiếu và Tiêu Vi ở phía xa, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, cảm giác chột dạ khó hiểu đột nhiên dâng lên. Hắn rũ mi, quét sạch những cảm xúc dị thường kia, sau đó tiếp tục hờ hững nhìn cô gái trước mặt, sự mệt mỏi và mất kiên nhẫn sắp sửa áp chế không được mà tràn ra khỏi ánh mắt.
Dạo gần đây Lâm Vy Vy thường xuyên bám theo Tống Thần, tìm mọi cách lấy lòng cậu. Cô cảm thấy Tống Thần đã chia tay Hạ Tiếu rồi, cô chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có cơ hội. Con bé Hạ gia kia ngoại trừ khuôn mặt với gia thế ra thì làm gì có cửa so với cô cơ chứ, rồi sẽ đến lúc Tống Thần nhận ra tình cảm của cô thôi.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Lâm Vy Vy dần bắt đầu cảm thấy có chút gấp gáp. Dù cô có làm cách nào, Tống Thần cũng không hề dao động. Cậu lúc nào cũng lịch sự mà xa cách, cự tuyệt mọi nhiệt tình của cô, khiến cô không biết làm sao cho phải. Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Là do cô không đủ tốt ư?
Cuối cùng, khi nhìn vào album ảnh trong máy Tống Thần, Lâm Vy Vy đã hiểu là vì sao. Cô không dám tin nhìn album gần 1000 tấm ảnh, tất cả đều liên quan đến Hạ Tiếu. Lâm Vy Vy run rẩy để điện thoại Tống Thần lại chỗ cũ, toàn thân như thể bị rút hết sức lực, vừa đau khổ vừa không cam lòng. Lại là Hạ Tiếu. Cái gì cũng Hạ Tiếu. Hóa ra từ đầu đến cuối, Tống Thần vẫn thích Hạ Tiếu. Nếu đã thích cô ta như vậy, vì sao hai người lại chia tay? Ah, không quan trọng, dù sao cũng đã chia tay, Lâm Vy Vy cô phải nắm cơ hội này cho tốt.
.
.
- Tống Thần...tớ thích cậu! Cậu có thể làm bạn trai tớ không?
Lâm Vy Vy cắn môi căng thẳng nhìn Tống Thần, trong lòng biết rõ mình sẽ bị từ chối, nhưng lại không kìm được mà sinh ra tia hy vọng.
Mặc dù Tống Thần hơi bất ngờ trước lời tỏ tình của Lâm Vy Vy, nhưng cậu cũng không ngạc nhiên quá nhiều. Cậu im lặng nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười:
- Cảm ơn cậu đã thích tôi.
Lâm Vy Vy như sợ cậu nói ra lời từ chối, vội vàng ngắt lời:
- Tống Thần, cậu có thể hẹn hò với tớ không?
Tống Thần không trả lời, cậu cho tay vào túi, lấy ra một viên kẹo, sau đó mỉm cười đưa cho Lâm Vy Vy, nhẹ nhàng nói:
- Lâm Vy Vy, tôi tặng cậu viên kẹo này xem như cảm ơn được không?
Một lời từ chối vô cùng hoàn mĩ, vừa giúp bảo vệ lòng tự ái cho cô gái, vừa thể hiện rõ được ý kiến của mình. Nhưng mà, Lâm Vy Vy lại cố tình không hiểu rõ.
Cô cố chấp ngẩng đầu lên nhìn Tống Thần, ép cậu phải có một câu trả lời rõ ràng:
- Tớ không muốn nhận kẹo, Tống Thần, cậu không thích tớ một chút nào sao?
Tống Thần vừa nâng mắt liền vô tình nhìn thấy Hạ Tiếu và Tiêu Vi ở phía xa, hắn cảm thấy cả người đều không ổn, nhìn Lâm Vy Vy trước mắt lại càng thêm mất kiên nhẫn. Rốt cuộc, Tống Thần buộc phải dẹp đi vẻ mặt ôn hòa, hắn hơi nâng cằm từ trên cao nhìn xuống, hờ hững hỏi:
- Vì sao cậu lại thích tôi?
Lâm Vy Vy trả lời như lẽ đương nhiên:
- Bởi vì cậu vô cùng ưu tú, tất cả mọi thứ đều hoàn