Mọi chuyện đều trong vòng vây điều khiển của Tư Cảnh Vực.
Người đàn bà điên Sở Thanh Thanh bị bỏ tù chung thân còn Từ Viễn chưa có hành động nào là sai trái nên chỉ tạm giam hắn vài ngày rồi thả ra.
Còn tên cảnh sát họ Trần không dám bén mảng ở lại thành phố Hải Tinh nữa.
Cuộc sống trong tù của Sở Thanh Thanh thật rất chật vật do được Tư Cảnh Vực nhờ người "chăm sóc" cô ta thật tốt.
Ngày nào cũng thế, Sở Thanh Thanh hét khản cả họng muốn được thả ra ngoài nhưng chẳng được chuyện tốt gì, ngược lại bị người canh gác chán ghét tát vào miệng cảnh cáo nhiều lần, thảm thương vô độ.
…
Một tuần lễ tiếp theo lại bắt đầu.
Thành phố Hải Tinh vẫn nhộn nhịp theo đời sống, cái khí trời se lạnh này Diệp Noãn đã quen hơn một chút.
Không ngờ vừa vào phòng làm việc, cô đã bắt gặp không chỉ có Tư Cảnh Vực ở trong phòng mà còn có Tư Ngụy Minh và Cố Nguyệt.
Bọn họ chẳng biết thảo luận gì mà trong rất vui, riêng Tư Cảnh Vực vẫn có vẻ ảm đạm bình thường.
Việc này Diệp Noãn đôi ba phần cũng đoán được đôi chút.
Cố Nguyệt là hôn thê tương lai của Tư Cảnh Vực, chắc chắn là do chính Tư Ngụy Minh lựa chọn cho nên thái độ của ông ta mới niềm nở với cô ấy như vậy.
Cô khẽ hít một hơi đi đến gần bàn trò chuyện của bọn họ, chào một tiếng cho phải phép:
"Chào Chủ tịch, Tư tổng, cô Cố."
Tư Ngụy Minh xem cô như không khí, chẳng buồn để ý đến Diệp Noãn dù chỉ một lần.
Còn Cố Nguyệt ấn tượng với cô chuyện về Tạ Phương hôm ấy, mỉm cười chào hỏi lại mấy câu.
Diệp Noãn biết mình không nên cứ dư thừa đứng đây nên nhanh chóng trở về bàn làm việc.
"Tư Cảnh Vực, hở nhắc đến chuyện kết hôn anh lại bảo dời ngày đi.
Anh không sợ Tiểu Nguyệt buồn lòng sao? Đứa con gái tốt thế này anh còn không mau rước về nhà, để kẻ khác nhân cơ hội cướp đi thì sao hả?"
Tư Cảnh Vực chán chường giải thích:
"Ba, thật sự hiện tại con rất bận, cưới cô ấy về vẫn chưa phải là lúc.
Đợi khi nào sự nghiệp của con ổn định rồi tính tiếp, có được không?"
Thực chất mục đích chính là hắn không muốn kết hôn nhưng vì thể diện của ông ta, cũng không muốn làm Cố Nguyệt bẽ mặt nên mới vòng vo như vậy mấy lần.
Tư Ngụy Minh tức xanh mặt, mắng mỏ Tư Cảnh Vực thêm mấy câu
Chuyện quan trọng bây giờ chính là cảm xúc của Cố Nguyệt, nếu cô vẫn an phận thủ thường vẫn còn là vị hôn thê ngoan hiền của hắn, nếu muốn đòi nhanh làm phu nhân thì thiện cảm của hắn đối với cô sẽ nhanh chóng tiêu tan.
Và dĩ nhiên Cố Nguyệt sẽ chọn cách không gấp gáp đám cưới.
Tiễn được hai người kia về xong xuôi, Tư Cảnh Vực thở dài một hơi, quay mặt nhìn Diệp Noãn đang chăm chú làm việc.
Cùng ở trong phòng, hắn không tin những lời vừa nãy cô không nghe thấy.
Mà thái độ của cô không chút bất thường nào.
Chẳng biết sao tâm trạng hắn khó chịu ngang.
"Chuẩn bị cho tốt, ngày mai chúng ta đến Los Angeles công tác."
"Sao chứ?"
Thông báo bất chợt như vậy khiến Diệp Noãn như vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, thức tỉnh.
"Đi khoảng bao lâu?"
"Cỡ một tuần lễ."
"Lâu thế?"
"Sao? Em là thư ký của tôi mà cả chuyện công tác đơn giản cũng không đi được?"
"Không phải.
Tôi chỉ sợ… không ai chăm sóc cho con trai tôi."
Biết con trai có tính tự lập cao nhưng trước giờ chưa xa câu bé như vậy lần nào, cô thực sự không an tâm.
Cứ mãi lo suy nghĩ, Diệp Noãn không để ý người đàn ông kia đã từ lúc nào đứng sau lưng cô.
Cúi đầu vòng một tay trước cổ cô giữ chặt tránh Diệp Noãn phản kháng.
Cô cố đẩy tay hắn ra nhưng không chút xê dịch gì, vùng vẫy chán ghét.
Tên này lại lên cơn biến thái rồi!
"Làm gì vậy, thả tôi ra!"
Hắn cắn nhẹ vào vành tai cô mang ý trêu đùa, cười khẽ bên tai Diệp Noãn.
"Em nghĩ tôi thả em không? Diệp Noãn à, cứ nhìn em mãi làm việc như vậy, tôi rất ngứa mắt."
Cô trợn trừng hắn, gằn giọng:
"Ngứa mắt thì anh làm được gì?"
Tư Cảch Vực nở nụ cười xấu xa khiến Diệp Noãn rùng mình một cái.
Hắn khẽ liếm lên vành tai cô, cất lời:
"Hôn em!"
Lập tức, hắn kéo mặt cô về phía mình, không chút đắn đo nhắm ngay đôi môi Diệp Noãn hôn xuống.
Rất điêu luyện, Tư Cảnh Vực lả lướt trên đôi môi cô.
Nụ hôn của người đàn ông có chút mạnh bạo, làm đau Diệp Noãn.
Cô liên tục đánh mạnh vào ngực hắn, ban đầu Tư Cảnh Vực cứ để cô thoả lòng đánh đấm như thế nhưng một lúc sau, chắc có lẽ hơi đau nên túm lấy hai tay cô lại.
Tay còn lại ấn vào gáy Diệp Noãn.
Người phụ nữ cứng đầu này vẫn kiên quyết cắn chặt răng không cho hắn thâm nhập vào trong.
Tư Cảnh Vực buông môi cô ra, nhìn Diệp Noãn với gương mặt đang đo đỏ