Giây phút nhất thời, trong đầu Tư Cảnh Vực chỉ có một ý nghĩa duy nhất là muốn cô.
Cảm giác muốn tìm với một người phụ nữ cuối cùng cũng đã tìm được.
Trông thấy người đàn ông bắt đầu kéo khóa quần, lông tơ toàn thân Diệp Noãn dựng đứng, khiếp đảm hét lên:
"Không được.
Cầm thú, thả tôi ta! Anh mà làm gì tôi, tôi sẽ giết anh."
Hắn cười lạnh một tiếng.
"Để xem đến lúc đó em còn có sức giết tôi không đã."
"Anh…"
Tiếng gõ cửa bỗng từ bên ngoài vọng vào liên tục, tiếp đó là tiếng nói của Thời Lục:
"Tư tổng, tư tổng, anh có trong đó không? Đã đến giờ họp rồi, các cổ đông đang chờ anh ở phòng họp đấy."
Hắn trên cơ thể cô thở hắt ra.
Hơi thở nam tính phả vào da cổ Diệp Noãn vừa nóng vừa ngứa ngáy.
Cô nhận thấy rõ sắc mặt người đàn ông dần chuyển sang tức giận.
Diệp Noãn cắn môi dưới, nhỏ giọng bên tai hắn:
"Đến giờ họp rồi anh còn đè tôi ra thì hỏng chuyện mất.
Anh mau xuống đi!"
Nhìn cô tròn mắt thản nhiên, Tư Cảnh Vực căm phẫn siết chặt tay.
Mặt kệ lời nói của Thời Lục lập tức cúi đầu phủ lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo.
Diệp Noãn không ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy, hai mắt trừng to.
Thời Lục gọi đã lâu vẫn chẳng thấy ai đáp lời.
Cậu bắt đầu cho rằng Tư Cảnh Vực cũng chẳng có trong phòng nghỉ.
Kì lạ thật, Tư Cảnh Vực không hề xuống lầu, chỉ ở trên tầng này mà tự dưng biến đi như bốc hơi, còn Diệp Noãn cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, hai người này thật kỳ lạ.
Thời Lục lại muốn gọi một lần nữa xác định.
Tay vừa mới nâng lên, miệng chưa kịp gọi "Tư tổng" thì cánh cửa đã đột ngột mở ra, xuất hiện một khuôn mặt đen sì cực kỳ không vui.
Ánh mắt người kia hung hăng trừng cậu.
"Gọi một lần đã nghe rồi, cậu tưởng tôi điếc à?"
"Không phải đâu Tư tổng, tôi…"
"Đã trễ rồi còn đứng đây giải thích cái gì, còn không mau đi? Chậm trễ tôi trừ mất nửa tháng lương của cậu thì đừng trách."
Tư Cảnh Vực lướt qua khỏi mặt của Thời Lục.
Miệng cậu ta hé mở không dám tin, lần đầu tiên thấy hắn vô cớ bắt bẻ mắng mỏ mình như vậy.
Thầm nghĩ Tư Cảnh Vực hôm nay ăn nhầm thuốc nổ sao?
Chưa kịp tiêu hoá hết nỗi ẩn uất thì Thời Lục bàng hoàng khi thấy Diệp Noãn đi ra.
"Thư… thư ký Diệp, sao cô lại ở trong này?"
"Tôi không được ở trong này à?"
Mắt cô ánh lên sự khó chịu pha thêm chút đe dọa làm Thời Lục giật mình.
Từ lúc quen biết với Diệp Noãn đến nay cậu chưa bao giờ thấy vẻ đáng sợ này của cô, đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Xin lỗi, tôi chỉ là thắc mắc một chút."
Diệp Noãn biết rằng thái độ hiện giờ của mình không tốt, cô hít sâu rồi thở ra một hơi để chấn chỉnh lại tinh thần đang hỏng bét, bắt đầu cất bước đi.
Thời Lục bất chợt gọi:
"Chờ đã thư ký Diệp."
Cô dừng lại, cậu ấy liền đi lên nhìn trực diện vào cổ Diệp Noãn, càng quan sát rõ ràng…
Thấy nhìn cô mình không hiểu gì, Thời Lục lắp bắp:
"Cổ… cổ cô hình như bị muỗi cắn có nhiều dấu đỏ lắm, cô che lại rồi hãy vào họp.
Tôi đi trước đây."
Nhìn bóng dáng cậu ta gấp gáp đi mất mà cô đứng hình cúi người theo quán tính nhìn vào cổ mình nhưng làm sao có thể nhìn được.
Diệp Noãn liền chạy vào phòng nghỉ của Tư Cảnh Vực soi gương, tá hỏa khi thấy da cổ trắng nõn của mình có mấy dấu hôn chi chít.
Diệp Noãn nghiến chặt răng, siết tay thành đấm đánh mấy cái vào cái gương trước mặt, làm cho nó bể làm mấy mảnh như mạng nhện, cô vẫn chưa thỏa lòng giẫm mạnh chân xuống đất.
Tư Cảnh Vực! Cô hận chết người đàn ông này! Sao hắn có thể khốn nạn như vậy? Rõ là có vị hôn thê rồi còn không đứng đắn muốn cưỡng bức cô.
Không phải có Thời Lục ngoài cửa liên tục gọi hắn thì chắc hiện tại hắn đã…
Thời Lục không phải đứa trẻ lên ba, khi thấy cô từ trong phòng nghỉ Tư Cảnh Vực đi ra, còn có mấy dấu tích ái muội trên cổ, miệng cậu ta nói là muỗi cắn nhưng thâm tâm cậu ta chắc chắn không phải như thế.
Tiêu rồi, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cô cũng không rửa nổi sự trong sạch của mình trong mắt cậu ta.
…
Trong buổi họp, từng người một đang rất chú ý lắng nghe và cho ý kiến về dự án sắp tới của công ty.
Riêng Diệp Noãn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Tư Cảnh Vực đã làm với cô, lâu lâu lại lườm liếc người đàn ông đang nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí cao nhất kia.
Lúc đến phiên gần kết thúc, theo lý thư ký của Tổng giám đốc sẽ nhắc lại tổng kết kết quả của nội dung cuộc họp đã ghi chép cho mọi người nắm rõ.
Bình thường Diệp Noãn làm việc rất chuyên nghiệp nhưng chỉ riêng lần này cô bỏ sót ý khá nhiều làm mấy vị trong buổi họp cảm thấy kỳ lạ nhìn nhau.
Cô hiểu mình đã xảy ra vấn đề, sắc mặt trầm xuống.
Thời Lục hiểu tâm trạng cô đang xấu, kịp thời chữa cháy:
"Hôm nay thư ký Diệp không khỏe nên tôi sẽ thay cô ấy nhắc lại nội dung vừa rồi chúng ta đã thống nhất."
Các cổ đông cũng không để ý nhiều đến sai sót này nữa, tính ra thì Diệp Noãn chỉ lần duy nhất phạm phải sai lầm nên bọn họ không để tâm chi mấy.
Kết thúc cuộc họp, đợi mọi người đi hết, cô không quên cảm ơn Thời Lục một tiếng, cậu ái ngại lắc đầu bảo không có gì.
Khi trở về văn phòng Tổng giám đốc,