Khi đối mặt với vẻ mặt chợt lạnh xuống của Lục Tế Tân, Thẩm Gia Diệu vẫn coi như bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn là dáng vẻ cao quý, nhưng trong lòng thì đã hoảng loạn lên rồi.
Nguy rồi! Nguy rồi!
Thẩm Gia Diệu hiểu rất rõ về Lục Tế Tân, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một biểu cảm rất nhỏ đều biết là có ý gì.
Lúc này anh biết Lục Tế Tân đang tức giận, cô đang nghi ngờ mình.
Vì vậy trước khi Lục Tế Tân nổi giận, Thẩm Gia Diệu đã ngất xỉu.
Lục Tế Tân còn chưa kịp dò hỏi Thẩm Gia Diệu làm vậy là có ý gì, anh xem cô như thế thân à, hay là lợi dụng cơ hội cợt nhả cô?
Người đàn ông tuấn tú trước mắt liền quyết đoán té xỉu trên bàn ăn, không hề do dự một chút nào.
Thẩm Niệm Hi nhìn thấy ba ngất xỉu liền cảm thấy sợ hãi, nước mắt lập tức chảy xuống, cậu bé chạy tới ôm eo ba bắt đầu nức nở: "Ba à, ba làm sao vậy?” Cậu bé đẩy anh một chút, thấy ba không có phản ứng, liền ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên nhìn Lục Tế Tân.
"Chị Tế Tân, ba em bị làm sao vậy ạ?"
Lục Tế Tân vốn còn cảm thấy nghi ngờ và tức giận ở trong lòng thì bị một lớn một nhỏ này, một người hôn mê một người khóc lóc làm cho không còn cảm thấy gì nữa.
Lục Tế Tân khẽ thở dài, đi tới vén mí mắt Thẩm Gia Diệu lên, kiểm tra một phen, kết luận chỉ là cảm lạnh bình thường.
Loại cảm lạnh nhẹ này không khiến cho người ta ngất xỉu.
Lục Tế Tân nghi ngờ liếc Thẩm Gia Diệu một cái.
Người nào đó vốn nằm sấp trên bàn hôn mê, lập tức tỉnh dậy, khi ngước mắt nhìn thấy Lục Tế Tân, cảm thấy hơi khó hiểu và mờ mịt: "Sao em lại ở đây?”
Lục Tế Tân: "! "
Giả bộ mất trí nhớ cũng phải chú ý đến trường hợp chứ, người nào lại bởi vì cảm lạnh ngất xỉu ba phút mà tỉnh dậy đã mất trí nhớ.
Thẩm Gia Diệu thông minh đến mức nào, khi biết những hành vi này của mình trông có vẻ vô cùng kỳ lạ, cho nên phải tìm một cái cớ tốt.
Muốn thoát khỏi hiềm nghi trên người mình, biện pháp tốt nhất không phải là tự biện minh trong sạch mà là cố tình dàn dựng để cho đối phương phân tâm.
Thẩm Gia Diệu liền nhanh chóng nghĩ ra một chiêu, tìm một cái cớ hoàn hảo cho hành vi kỳ lạ trước đó.
Ánh mắt của anh nhanh chóng thay đổi, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, anh nhìn Lục Tế Tân giống như xuyên qua cô nhìn về phía một người khác: "Tế Tế, em đã trở lại rồi ư?”
Trong lòng Lục Tế Tân thắt lại, rất nhanh nghĩ đến quyển sách mà cô từng đọc trước đó ở nhà họ Thẩm, trên đó có câu: Thẩm Gia Diệu muốn yêu Lục Tế Tế cả đời!
Trước mắt là Thẩm Gia Diệu đã nhận nhầm cô thành Lục Tế Tế rồi.
Cứ như vậy, đủ loại sự khác thường trước đó của Thẩm Gia Diệu đã có lời giải thích, người bị bệnh luôn rất yếu ớt, nhận lầm người, làm ra chút chuyện kỳ quặc cũng không có gì lạ.
Nhưng mà!
Lục Tế Tân nhíu mày, tại sao người tên Lục Tế Tế này lại giống cô như vậy, gương mặt giống, tên giống, ngay cả sở thích, chữ viết cũng giống.
Chẳng lẽ trên thế giới có hai người giống nhau như vậy ư?
Thỉnh thoảng Lục Tế Tân còn cảm thấy Lục Tế Tế này chính là mình, nhưng hiển nhiên điều này không thể nào xảy ra, cô không biết Thẩm Gia Diệu cũng chưa từng sinh con, Thẩm Gia Diệu cũng chưa từng nói cô chính là Lục Tế Tế.
Vậy chắc hẳn trên đời này thật sự tồn tại hai người rất giống nhau.
Không biết vì sao, nghĩ đến đây, trong lòng Lục Tế Tân cảm thấy không thoải mái, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cô thu lại cảm xúc, vươn ngón tay lắc trước mắt Thẩm Gia Diệu: "Tổng giám đốc Thẩm, là tôi, Lục Tế Tân, anh nhận lầm người rồi.
”
"Tế Tân ư?" Thẩm Gia Diệu giật mình, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như đang nhớ lại lại hành vi hoang đường trước đó của mình, xin lỗi Lục Tế Tân: "Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi mạo phạm.
”
Anh nói xong liền xoa trán, bày ra vẻ mặt mệt mỏi: "Tôi quá nhớ cô ấy.
Lúc tỉnh táo còn tốt, nhưng khi phát bệnh lại mệt mỏi thì không khống chế được chính mình.
Tế Tân, xin lỗi, lúc nãy quá mạo phạm.
”
Lục Tế Tân ăn mềm không ăn cứng, một khi đối phương đã hạ mình, cô cũng không nổi giận nữa.
Không chỉ không tức giận mà còn quay qua an ủi Thẩm Gia Diệu: "Không sao, nhưng mà sức khỏe tổng giám đốc Thẩm không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
”
"Tổng giám đốc Thẩm?" Thẩm Gia Diệu phân biệt rõ chữ này, ngước mắt lên: "Xem ra Tế Tân vẫn còn tức