Lục Tế Tân ở khách sạn chưa đến hai ngày, tối hôm đó đã trở về.
Bởi vì cô nhận được điện thoại của Lục Thừa Kế.
Lục Tế Tân vẫn khá thân thiết đối với người anh cả này.
Cô dựa vào bên giường, trả lời điện thoại: "Anh cả." Rất nể mặt gọi một tiếng.
Nghe được tiếng anh cả này, Lục Thừa Kế thở phào nhẹ nhõm.
Anh là người đủ tư cách thừa kế, mọi thứ đều lấy lợi ích và máu mủ của nhà họ Lục làm đầu.
Lục Thừa Kế đối xử tốt với Lục Tế Tân, dĩ nhiên là có tình nghĩa ở chung khi còn nhỏ, phần lớn là bởi vì cô là huyết mạch của hai nhà Triệu Lục.
Đối với một gia tộc mà nói, bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho con riêng nhưng không thể đưa vị trí cao hơn địa vị của đứa con hợp pháp, càng không hợp để nối dõi.
Đây là gốc rễ của một gia đình rối loạn.
Vì vậy Lục Thừa Kế rất lạnh lùng đối xử với Lục Nhã Tình, còn nhẫn tâm đối với Lục Thừa Viễn.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là anh dành hết tình cảm sâu đậm của mình cho Lục Tế Tân.
Thế nhưng, mặc dù vậy, Lục Tế Tân cũng rất xúc động.
Nếu người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ báo đáp ba phần.
"Anh nghe ông nội nói em muốn trả lại cổ phần của nhà họ Lục à?" Lục Thừa Kế dựa vào cửa sổ, phía sau là vạn ngôi sao lấp lánh, trước mắt là văn phòng rộng rãi sáng sủa.
Đây chính là tòa nhà văn phòng Lục thị, ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng của Hải Thành, tòa nhà văn phòng cao tới 50 tầng.
Ở Hải Thành này không biết có bao nhiêu người tranh nhau bể đầu, muốn có cơ hội vào tòa nhà này làm việc, nhưng Lục Tế Tân lại muốn trả lại cổ phần của Lục thị một cách hời hợt như vậy.
Chắc lẽ cô không biết cổ phần nhà họ Lục đáng giá bao nhiêu sao.
Lục Tế Tân cũng sắp quên mất chuyện này, nghe Lục Thừa Kế nhắc tới liền đáp: "Vâng, vừa đúng lúc em chưa lấy được cổ phần, trả lại luôn cũng tốt.”
Lục Thừa Kế đổi tay nghe điện thoại: "Tế Tân.” Anh hỏi: "Là chuyện của Yên Nhiên làm cho em không vui sao? Cô ta sắp trở về nước M rồi, sản nghiệp của cô đều ở nước ngoài, lần này trở về ở không lâu đâu.”
Giọng điệu của Lục Tế Tân lạnh nhạt, tâm trạng bình thản: "Không phải.”
Không phải vì Thịnh Yên Nhiên sao?
Lục Thừa Kế hơi kinh ngạc: "Vậy bởi vì cái gì?”
"Anh cả." Giọng điệu của Lục Tế Tân không nhanh không chậm: "Em chưa từng gặp Thịnh Yên Nhiên cũng không biết cô ta, thì sao có thể vì một người xa lạ mà tức giận chứ? Mặc dù nhà họ Lục vì một con mèo mà ghét em, không cho em vào nhà, em cũng sẽ không tức giận với con mèo đó, bởi vì..."
Cô dừng một chút, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng mà lời nói lại khiến trong lòng Lục Thừa Kế rét run: "Bởi vì cho dù là mèo hay là Thịnh Yên Nhiên đều không liên quan đến em, điều mà em để ý chính là các người, vì một người không quan trọng mà kêu em tránh đi, coi em là cái gì vậy?
Chuyện của Thịnh Yên Nhiên không có cách giải quyết tốt hơn sao? Ông nội, ba, mẹ...! Còn có anh, trơ mắt nhìn người khác bắt nạt em! Thịnh Yên Nhiên là ai? Cô ở bên ngoài tùy tiện nhận nuôi một cô gái, người như vậy cũng có tư cách kêu em tránh đi sao? Chẳng lẽ ở trong mắt ông nội, em không bằng một người khác họ mà cô nhận nuôi sao? Chẳng lẽ em không đáng để anh cả vì em nói một câu, vì em suy nghĩ một chút sao?
Ở nhà họ Lục, ngay cả một người giúp việc cũng không nể mặt em, bởi vì trong mắt các người, em không có giá trị gì cả.
Từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, không thân với người nhà họ Lục, ông nội, ba, mẹ, cô chỉ có một chút tình cảm bình thường đối với em, không vì em làm cái gì, trên người em cũng không có thứ gì khiến các người cảm thấy có giá trị, chắc chỉ được cái tốt là học trường đại học tốt, đầu óc thông minh.
Bởi vì em không đáng, không có giá trị, cho nên các người xem nhẹ em, gọi là phải đến, con gái nuôi của cô không thích em nên muốn em phải tránh đi, cô ta gây ầm ĩ đòi tự sát khiến cho mọi người nhà họ Lục nháo nhào cả lên cũng là lỗi của em.
Tất cả đều là lỗi của em, chỉ cần em làm cái gì không tốt, làm cho người nhà họ Lục cảm thấy phiền phức thì đều là lỗi của