"Nhã Tình, ý bên nhà họ Cố kia muốn người được liên hôn là Tế Tân, mẹ biết con thích Tu Minh, nhưng có những việc không thể đòi hỏi được."
"Con yên tâm, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con."
Trong đầu Lục Nhã Tình vang lên tiếng ong ong, không biết mình ra khỏi phòng mẹ Lục thế nào, trong ngực, trong miệng vô cùng đau đớn, gần như không nói nên lời.
Cô ta không thể ở lại nhà họ Lục thêm một giây phút nào nữa, cô ta muốn rời đi, muốn rời đi ngay lập tức!
Trong lúc bối rối, Lục Nhã Tình không biết phải đi đâu, chỉ lái xe chẳng có mục đích, đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mới kinh ngạc mở miệng: "Thịnh Yên Nhiên! Chẳng phải cô về nước M rồi à?"
"Gọi tôi là Lục Yên Nhiên." Thịnh Yên Nhiên đối xử với cô ta rất dịu dàng, sau đó hất cằm, lập tức có người đi qua giúp Lục Nhã Tình đỗ xe.
Thịnh Yên Nhiên dẫn Lục Nhã Tình vào trong, vừa đi vừa giới thiệu: "Đây là quán trà do tôi mở, chỉ tiếp người quen, ở đây lại không có ai, thích hợp để nói chuyện."
Trong lúc Lục Nhã Tình còn đắm chìm trong sự kinh ngạc đã bị Thịnh Yên Nhiên kéo tay, mới hoàn hồn lại.
Tay của cô ta rất mềm, cũng rất lạnh, giống như người chết.
Khiến cô ta sợ run cả người.
Thịnh Yên Nhiên dẫn Lục Nhã Tình đến một căn phòng, sau khi ngồi xuống mới cười khẽ mở miệng: "Cô làm tôi rất thất vọng."
Lục Nhã Tình nhíu mày: "Cô nói vậy là có ý gì?"
"Tôi tưởng rằng cô sẽ tranh cãi với mợ, cho dù bây giờ không đúng thời điểm cũng sẽ giả vờ yếu đuối, ẩn nấp chờ thời cơ." Thịnh Yên Nhiên cúi đầu, khuấy trà với dáng vẻ như hổ con: "Nào ngờ cô lại vô dụng như thế, mợ vừa nhắc bảo cô buông bỏ Tu Minh thì cô đã không chịu được mà chạy đến đây."
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đã thành mỉa mai: "Cô bị mợ làm hỏng đầu à, lại xem mình là con gái ruột của bà ta.
Mình có thân phận gì còn không biết, chỉ là con gái riêng mà thôi, còn dám khóc lóc ầm ĩ!"
Những lời này thật sự không nể mặt Lục Nhã Tình, sắc mặt của cô ta lúc xanh lúc trắng, hai tay nắm chặt tay ghế.
Nếu không phải không đủ sức thì chắc chắn tay ghế đã vỡ nát.
Một lúc lâu sau cô ta mới ổn định lại tâm trạng, ngước mắt nhìn Thịnh Yên Nhiên: "Cô đã biết thân thế của tôi rồi à? Nói đi, muốn gì mới có thể bịt miệng của cô."
Thịnh Yên Nhiên rót cho Lục Nhã Tình tách trà, giọng điệu dịu lại: “Như vậy mới đúng chứ, cho dù thế nào cô cũng không thể mất lý trí, không có đầu óc."
Lục Nhã Tình nghĩ rằng Thịnh Yên Nhiên muốn uy hϊếp mình để lấy lợi ích, nhưng nghe ý của cô ta dường như không muốn uy hϊếp.
Đã không phải uy hϊếp thì cô ta tìm mình làm gì?
"Rất tò mò à." Thịnh Yên Nhiên uống tách trà, từ động tác đến thần thái rất tao nhã, không giống một cô gái mười mấy tuổi mới được nuôi trong gia đình nhà giàu.
Cô ta giống như xuất thân trong gia đình quyền quý, vàng ngọc phú quý thấm ra từ nhỏ.
Thời gian rất gấp, Thịnh Yên Nhiên không rảnh nói nhảm với Lục Nhã Tình, cô ta nói thẳng mục đích của mình: "Cô muốn Cố Tu Minh, tôi muốn đuổi Lục Tế Tân khỏi nhà họ Lục, chúng ta hợp tác đi."
"Đuổi khỏi nhà họ Lục ư?" Lục Nhã Tình, nói thật cô ta không biết Lục Tế Tân có xích mích gì với Thịnh Yên Nhiên, khiến cô ta tính toán trăm phương ngàn kế như thế.
"Tôi muốn vị trí của mẹ nuôi tôi." Thịnh Yên Nhiên có dã tâm rất lớn, cô ta khác với Lục Nhã Tình.
Mục tiêu của Lục Nhã Tình là gả cho Cố Tu Minh, làm mợ chủ nhà giàu, nhiều nhất có sự nghiệp có thể diện.
Nhưng Thịnh Yên Nhiên toan tính nhiều hơn.
Mặc dù cô Lục có rất nhiều thủ đoạn, rất nhiều sản nghiệp, nhưng bà ấy ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chỉ phụ trách sản nghiệp của nhà họ Lục ở nước ngoài.
Cho dù sau này ông cụ chia cho bà một chút nhưng những thứ này không thể so với sản nghiệp của nhà họ Lục.
Thịnh Yên Nhiên là trợ lý của cô Lục nên cô ta biết rõ chuyện của nhà họ Lục.
Nhiều năm như thế, nhà họ Lục phát triển song song, trụ sở đặt ở trong nước, cô Lục phụ trách sản nghiệp ở nước ngoài, phối hợp với gia chủ phát triển trong nước.
Sau này chắc chắn gia chủ của nhà họ Lục sẽ là Lục Thừa Kế.
Vì để tránh cho hai anh em tranh chấp, ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Lục, Lục Thừa Viễn sẽ không tiếp nhận sản nghiệp ở nước