Lục Tế Tân không nhớ rõ ký ức lúc còn nhỏ, chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Ngày cô bị người phụ nữ kia vứt bỏ, cô một mình ở đầu đường, xung quanh là đám người có khuôn mặt xa lạ đi qua vội vàng.
Cô không biết ai cả, chỉ ôm vai ngồi xổm ở góc đường.
Cô đang chờ bố đến đón cô.
Nhưng đợi từ sáng đến trời tối, bố không hề tới.
Cô vừa đói vừa mệt, trong bụng kêu ùng ục, cô rất sợ, không biết làm sao bây giờ.
Khi đó, Lục Tế Tân còn nhỏ đã rất thông minh, chỉ đi qua một lần đã nhớ đường.
Cô nhớ rõ con đường dẫn đến nhà người phụ nữ kia, cô biết bà ta không thích cô, cố ý vứt bỏ cô, cho nên cô không dám trở về, chỉ đứng cách nhà không xa yên tĩnh chờ đợi.
Chờ bố trở về, cô biết sau khi bố phát hiện không thấy cô sẽ đi tìm cô.
Như thế, cô có thể cùng ba về nhà.
Nhưng mà cô không đợi được.
Sau đó, Lục Tế Tân gặp ông Cổ, Cổ Trạch.
Cổ Trạch là viện trưởng viện Trung y gần đây, cả đời không kết hôn, chỉ nuôi ba đứa nhỏ.
Ngoài Lục Tế Tân, còn có Lâm Cảnh Thiên và Bạch Chỉ.
Ba người bọn họ học y thuật cùng Cổ Trạch, Lục Tế Tân thông minh nhất, học giỏi nhất.
Ông Cổ thích cô nhất, thường xuyên dẫn theo cô đi khám bệnh cho bệnh nhân, có đôi khi còn hỏi ý kiến của cô.
Khi đó, Lục Tế Tân mới mười mấy tuổi đã hăng hái, giỏi giảng, nói muốn thì vào viện y học tốt nhất Hoa Quốc, trở thành bác sĩ giỏi nhất, muốn thay đổi vị thế khó xử của nền y học cổ truyền trên trường quốc tế.
Cô muốn thừa hưởng y thuật của Cổ Trạch, trở thành viện trưởng, khiến bệnh viện của bọn họ trở thành bệnh viện nổi tiếng nhất Hoa Quốc.
Khi Lục Tế Tân học cấp hai, nói năng mạnh mé, người xung quanh đều chỉ cảm thấy cô đáng yêu, thú vị, không ai xem lời cô nói là thật, chỉ có ông Cổ tin tưởng cô.
Người hơn sáu mươi tuổi động một chút là đỏ mắt, liên tục nhấn mạnh: "Tôi tin Tế Tân sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất Hoa Quốc."
Sau đó, Lục Tế Tân không phụ sự kỳ vọng của ông Cổ, mới mười sáu tuổi đã học được bộ châm cứu phức tạp nhất của ông Cổ.
Cách châm cứu này ngay cả ông Cổ cũng không dám tùy tiện châm cứu cho người khác.
Năm gần mười sáu tuổi, Lục Tế Tân nghé con mới sinh không sợ hổ, vừa học không bao lâu đã tìm ông họ của Cổ Trạch thi châm, chữa khỏi bệnh cho ông, còn âm thầm chữa khỏi hai chân của ông ấy.
Đây là chuyện ông Cổ không làm được.
Sau chuyện này, Cổ Trạch càng kỳ vọng cao hơn với Lục Tế Tân, gần như dốc hết y thuật của mình dạy dỗ cô.
Sau khi thi đại học, Lục Tế Tân thi vào viện y học tốt nhất Hoa Quốc với thành tích gần như max điểm.
Có thể thấy rõ tương lai cô sẽ thừa kế y thuật của ông Cổ, sẽ học y thuật hàng đầu trong và ngoài nước, sẽ trở thành bác sĩ để ông Cổ tự hào.
Cô sẽ kế thừa bệnh viện của ông Cổ, để y thuật cổ truyền càng phát triển.
Đáng tiếc, tất cả mọi thứ tan thành mây khói sau mùa hè thi đại học xong.
--- Cô bị Bạch Chỉ đẩy từ đỉnh núi xuống.
Bạch Chỉ, người chị cô tin tưởng nhất, người từ nhỏ đến lớn yêu thương, chăm sóc cô giống mẹ đã đẩy cô từ đỉnh núi xuống.
Hôm đó, hai người ở trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, ở đỉnh núi không có ai, chỉ có hai người bọn họ.
Bạch Chỉ ngồi bên cạnh cô, nói thích Lâm Cảnh Thiên.
Lúc Lục Tế Tân đang vui vẻ với cô ta, đột nhiên sắc mặt Bạch Chỉ trở nên dữ tợn, cô ta nói hận cô!
Hận sao trên đời này lại xuất hiện Lục Tế Tân.
"Ba người chúng tôi đang rất tốt, ông rất thương tôi, xem trọng anh Cảnh Thiên.
Ông dạy y thuật cho chúng tôi, nói hi vọng anh Cảnh Thiên có thể kế thừa bệnh viện, nói sau khi lớn lên sẽ gả tôi cho anh Cảnh Thiên.
Khi đó tốt biết bao, ngày nào cũng vui vẻ, không buồn không lo."
"Nhưng mà cô lại xuất hiện, đều