Lục Tế Tân im lặng.
Cô đã ý thức được điện thoại có vấn đề, bị người động tay động chân.
Lúc này ai còn dùng tin nhắn nữa, chỉ dùng Wechat, QQ và nhiều phương thức liên lạc khác.
Bây giờ tin nhắn đã trở thành công cụ xác minh mã và thông báo.
Đã lâu rồi Lục Tế Tân không mở tin nhắn ra.
Đương nhiên đối phương đã đoán được điều này, biết cô sẽ không xem tin nhắn nên mới dùng tin nhắn để gian lận.
Nếu dùng Wechat chắc chắn sẽ bị phát giác trước tiên.
Nhìn thấy Lục Tế Tân im lặng, dường như mẹ Lục bắt được nhược điểm của cô, chế giễu nói: "Sao, không dám? Có tật giật mình à?"
Lúc này, mẹ Lục đã vô cùng chán ghét Lục Tế Tân, nếu như trước đó đối với cô còn có tình cảm mẹ con, mặc dù không có công nuôi nhưng cũng có công sinh ra.
Cho dù nói thế nào, Lục Tế Tân đều từ trong bụng bà mà ra.
Mặc dù bà không thân thiết với Lục Tế Tân nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy kiêu ngạo.
Đứa bé này không có gia đình giàu có, không có tài nguyên dồi dào nhưng lại ưu tú như thế, được giải thưởng quốc tế.
Nhưng bây giờ bà đối với Lục Tế Tân chỉ có chán ghét.
Mẹ Lục vội vàng muốn vạch trần Lục Tế Tân, bà đi qua nắm tay Lục Tế Tân, dùng vân tay của cô mở khóa.
Bây giờ trên mu bàn tay của Lục Tế Tân nổi đầy bóng nước, vậy mà mẹ Lục không hề để ý, nắm chặt tay cô đau đến mức cô run rẩy, cả người cúi xuống.
Dường như nhìn thấy Lục Tế Tân đau khổ khiến cho trong mắt mẹ Lục có chút vui vẻ, bà ta cầm chặt tay còn cố ý làm vỡ bóng nước.
*mình xin đổi mẹ Lục sang bà ta mới hả giận được.
Người ta nói mẹ con tương thông, bản thân đau đớn sẽ làm mẹ đau lòng, nhưng lúc này mẹ Lục chỉ hận không thể khiến Lục Tế Tân đau chết đi.
Điện thoại mở ra, mẹ Lục bấm vào tin nhắn, nhanh chóng tìm được tin nhắn của kẻ xấu nhắn tới:
"Một lát tôi sẽ rơi xuống nước, bây giờ anh hãy trốn trong phòng của Lục Nhã Tình, chờ cô ta trở về thì cưỡиɠ ɦϊếp.
Cô ta hưởng nhiều năm phú quý của tôi như thế, bây giờ là lúc trả lại."
Mẹ Lục lớn tiếng đọc nội dung.
Bà không khống chế được thân thể run rẩy, nói: "Đúng là cô! Cô còn chống chế gì nữa." Đang lúc nói chuyện bỗng nhiên đi lên tát Lục Tế Tân một bàn tay.
Lục Tế Tân đang cúi đầu nhìn bóng nước trên tay, không kịp chuẩn bị đã bị đánh.
Mẹ Lục dùng hết sức, hơn nữa móng tay rất dài, trên mặt Lục Tế Tân để lại vết rạch thật dài đã chảy máu.
Nhưng cho dù như thế, bà ta vẫn cảm thấy chưa ngươi giận, còn muốn đi lên đạp cô.
Song, lúc này Lục Tế Tân đã kịp phản ứng, lui bước tránh thoát.
Mẹ Lục trừng to mắt: "Cô còn dám tránh?"
Lục Tế Tân nén lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, giữ tỉnh táo nói: "Tin nhắn không phải tôi gửi đi." Nói xong giật lấy điện thoại, nhìn thời gian trong tin nhắn, giải thích: "Tin nhắn gửi lúc mười giờ hai mươi lăm, lúc đó tôi đã rơi xuống nước, sao gửi tin nhắn được?"
"Cô còn ngang ngược?" Mẹ Lục khó thở, bước qua đánh cô.
Mỗi cái đánh vào người, trong lòng Lục Tế Tân như bị người ta đâm thủng.
Trên mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đã thủng trăm ngàn lỗ.
Cô không trốn tránh, chỉ cúi đầu im lặng nhìn mẹ Lục, để mặc cho bà ta đánh.
Mẹ Lục bị ánh mắt tỉnh táo của cô làm cho chấn động, vô thức ngừng tay.
Lúc này ba Lục mở miệng: "Đừng giảo biện." So với mẹ Lục cảm xúc dâng trào, đối với Lục Tế Tân ngoàn phẫn hận còn có vẻ thất vọng, thì ba Lục chỉ là giọng điệu của người xa lạ.
Dường như người trước mắt không phải con gái ruột của ông ta, chỉ là người xa lạ qua đường.
Giọng nói ông ta lạnh lùng: "Tôi đã xem camera của khách sạn, lúc cô té xỉu bị đưa về phòng là mười một giờ năm phút.
Lúc mười giờ hai mươi lăm cô không rơi xuống nước mà còn ở trên thuyền hoa.”
Lục Tế Tân khẽ giật mình.
Không thể nào, cô nhớ rõ lúc Tiểu Niệm Hi quay lại đưa đài sen cho cô là mười giờ mười.
Lúc đó cô xem điện thoại, trả lời Wechat của bạn học nên biết thời gian.
Mười giờ mười đưa đài sen, ngay sau đó cô rơi xuống nước.
Mười giờ hai mươi lăm đã hôn mê, vốn không thể gửi tin nhắn.
Ba Lục nhíu mày, giọng điệu