Bản lĩnh của Lục Tế Tân rất tốt, nhưng cho dù tốt thì đây cũng là xã hội hiện thực, không phải thế giới võ hiệp.
Cô cũng không thể lật trời đến mức tay không tấc sắt đánh với mười người lực lưỡng.
Cho nên cô không ra tay mà chuyển hướng nhìn ông cụ Lục.
"Ông nội, ông thật sự muốn ra tay với cháu sao?"
Ông cụ Lục trầm mặc.
Ông cụ Lục oai phong một cõi mấy chục năm cũng cảm thấy dùng hình phạt riêng với cô là ý kiến hay.
Đây là xã hội pháp trị, có tiền cũng không thể thông thiên, cho dù nhà họ Lục đã hơn trăm năm nhưng vẫn phải chịu sự khống chế của pháp luật.
Thân phận của Lục Tế Tân rất đặc biệt, cô không chỉ là con gái nhà họ Lục mà còn là ngôi sao mới nổi trong giới nghiên cứu khoa học.
Mặc dù nhà họ Lục không sợ cô trả đũa, không xem cô ra gì, nhưng dù sao cũng thích tiếng tăm, muốn dựng lên hình ảnh tốt đẹp trong lòng công chúng.
Nhưng mà...
Ông cụ Lục thấy ánh mắt lạnh lẽo của ba Lục, có lẽ sẽ không đồng ý bỏ qua việc này, chắc chắn phải trừng phạt Lục Tế Tân.
Không phải ông cụ không thể áp chế ba Lục, nhưng vì Lục Tế Tân mà có khúc mắc với con trai, ông cảm thấy không đáng.
Điều quan trọng hơn là cô Lục và Thịnh Yên Nhiên đã gọi về, nói đã liên lạc được với bác sĩ nổi tiếng ở ẩn có thể trị khỏi bệnh chân dần cứng đờ của ông.
Thần y kia họ Cổ, tính cách vô cùng kì lạ, mặc dù y thuật cao siêu, có tài châm cứu xuất thần nhập hóa nhưng rất ít khi ra tay cứu người, gần như không hề châm cứu cho người khác.
Lần này, Thịnh Yên Nhiên phí hết sức lực mới mời được thần y Cổ đến cho ông.
Nghe nói, lúc trước chân của Ngôn Vô Thanh được thần y Cổ trị khỏi.
Cho nên, ông cụ Lục ôm hi vọng rất lớn với thần y Cổ này.
Có qua có lại, ông cũng nên khiến Thịnh Yên Nhiên dễ chịu một chút.
Tất cả mọi người đã không thích Lục Tế Tân, ba Lục mẹ Lục, cô Lục và Thịnh Yên Nhiên đều muốn Lục Tế Tân nhận trừng phạt, vậy chỉ có thể hi sinh nó.
Ai bảo số mệnh nó không tốt, ba không thương mẹ không yêu, còn bị người ta lừa bán.
Sau khi lớn lên còn chọc Lục Nhã Tình và Thịnh Yên Nhiên không thích, chỉ có thể nói cô không may, đáng đời như thế!
Nghĩ đến điều này, ông cụ Lục thở dài, nhìn Lục Tế Tân: "Nhã Tình không thể nhận không sự ấm ức như thế."
Lục Tế Tân nghe vậy chỉ cảm thấy tim bị người ta đánh một phát, đau đến mức cô khẽ run rẩy.
"Có ý gì?" Cô không dám tin tưởng, không thể tin được ông cụ Lục lại đối với cô như thế.
Lời này của ông là ngầm thừa nhận để ba Lục ra tay với cô.
Lục Tế Tân nhìn Lục Thừa Kế, mở miệng nói chuyện giọng nói lại khàn khàn, cuống họng như bị giấy xẹt qua, cảm giác đau đớn máu me đầm đìa: "Anh cũng nghĩ thế?"
Lục Thừa Kế quay mặt, tránh tầm mắt cô.
Lục Tế Tân thấy vậy, trái tim chìm xuống đáy cốc.
Cô cúi đầu, ổn định lại tâm trạng, lúc ngẩng đầu lên đã thay đổi sắc mặt, nét mặt chỉ còn kiêu căng lạnh lùng.
Dịu dàng và ấm ức là dành cho người thân.
Kiêu căng và lạnh lùng là đối với kẻ địch!
"Nói đi, mấy người muốn thế nào?" Ăn miếng trả miếng à?" Cô lạnh lùng nâng mắt lên, giọng điệu lạnh lẽo.
Lục Nhã Tình bị vẻ lạnh lẽo trong lời nói của cô áp chế, vô thức rùng mình một cái, không dám ngẩng đầu, cúi đầu thấp hơn.
Mấy lần gặp khó trước mặt Lục Tế Tân, cô ta đã nảy sinh bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa, cho nên Lục Nhã Tình không dám nhìn thẳng Lục Tế Tân, chỉ dám ở sau lưng làm vài hành động, lợi dụng ba mẹ Lục trừng trị cô.
Cố Tu Minh mở miệng: "Không phải tất cả mọi người đều độc ác như cô, chỉ dùng gia pháp trừng phạt cô mà thôi."
Chứng cứ vô cùng xác thực khiến Cố Tu Minh không thể không tin được.
Anh ta vẫn nghĩ Lục Tế Tân là người kiêu ngạo lạnh nhạt, có những việc khinh thường không làm, bây giờ xem ra chỉ là giả vờ mà thôi.
Nghĩ đến trước đó mình còn rung động với cô, Cố Tu Minh đã cảm thấy buồn nôn.
Người phụ nữ âm hiểm độc ác dùng thủ đoạn tàn nhẫn thế này đáng chết một trăm lần.
"Gia pháp?" Lục Tế Tân muốn bật cười: "Mặc dù tôi họ Lục nhưng không phải là người nhà mấy người, mấy người chưa từng nuôi tôi."
Mẹ Lục đang ôm Lục Nhã Tình an ủi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lục Tế Tân, sắc mặt hờ hững.
"Cô chui từ khe đá ra à? Cho dù nói thế nào cũng là tôi sinh ra cô, nuôi cô năm