Thấm thoắt mà cậu gặp anh cũng đã được 3 tháng, anh không còn lạnh lùng với cậu như trước kia, mà thay vào đó sẽ thỉnh thoảng sẽ đáp lại cậu vài ba câu. Như thế này cũng đủ làm Hải Minh thấy vui nửa ngày rồi.
Hôm nay vẫn như mọi ngày Hải Minh dậy rất sớm để gọi Minh Thành dậy đi học.
- Minh Thành mau dậy đi học đi~
Hải Minh với bộ dáng ngái ngủ, đầu tóc bù xù, đồ ngủ hình gấu trúc. E hèm chú ý hình tượng.
- Bổn thiếu gia đây về nhà ngủ tiếp đây aaa~
9:00, Trung học phổ thông Du Xuyên
Điện thoại Minh Thành vang lên âm báo tin nhắn. Là Gia Mẫn người trong lòng của anh.
[Minh Thành, chiều hôm nay em sẽ về nước sang chỗ anh ở, 5:00pm ra sân bay đón em.]
#6:35am sáng
- Minh Thành chiều này 5:00 chúng ta đi ăn cơm, vẫn chỗ cũ.
- Được.
9:15am, Du Xuyên
Minh Thành bỗng suy nghĩ vài giây rồi sau đó nhắn lại.
[Gia Mẫn, em về nước sao không báo cho anh một tiếng. Được rồi, ngoan ngoãn ngồi trên máy bay. Chiều nay sẽ ra đón em.]
5:0o chiều, sân bay
Trong dòng người đông đúc nổi bật lên dáng người cân đối, mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt ưa nhìn của Gia Mẫn. Cô vừa thấy Minh Thành liền chạy lại ôm anh cứng ngắt.
- Minh Thành, người ta lâu nay rất nhớ anh.
Anh mỉm cười, xoa đầu cô
- Em ngày càng to gan, về nước lại không nói cho