5:30am
Hải Minh bấm chuông cửa nhà Minh Thành, cất tiếng gọi như mọi ngày
- Minh Thành, mau dậy đi học.
Bỗng cửa mở ra. Người phụ nữ hôm qua xuất hiện với một thân áo sơ mi của Minh Thành. Trên người chằn chịt vết hôn ngân. Dựa người vào thành cửa.
- Minh Thành, chưa dậy. Có lẽ vì đêm hôm qua. Nên hôm nay anh ấy "kiệt sức" rồi. Tôi sẽ nhắn lại.
Gia Mẫn định đóng cửa lại, nhưng chợt nhớ ra gì đó
- À mà, ông anh à, anh chắc cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ? Đừng ve vãn Minh Thành nữa. Anh ấy nói anh rất phiền.
- Cô nói dối. - Hải Minh tức giận xô nhẹ Gia Mẫn nhưng cô nàng lại cố ý ngã xuống nền đất, tự cào tay mình mấy cái.
Vừa lúc đó, Minh Thành bước ra cửa, quần áo xộc xệch. Thấy cảnh đó anh không nghĩ gì liền đỡ Gia Mẫn dậy. Lên giọng quát.
- Dương Hải Minh, anh đúng là da mặt cũng dày quá rồi. Anh rất phiền. Từ nay anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.
- Minh Thành! Cậu..hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý xô cô ấy. Được thôi, Nếu cậu thấy tôi phiền thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.Tạm biệt.
Hải Minh nói vậy liền xoay người rời đi .
Ngô Minh Thành ôn nhu xoa xoa tay Gia Mẫn.
- Hắn không làm gì em chứ?
- Em không sao. Ngày mai em sẽ về Pháp.- Cô lắc đầu.
- Được rồi, ngày mai anh đi tiễn em. Giờ mau vào ngủ.
7:00am, quán bar Paradise
Hải Minh nằm dài trên bàn, hốc mắt đỏ hoe.
- Thế Anh, tôi đâu có tệ đến mức đó chứ. - Nói rồi cậu gục đầu xuống bàn