Sáng hôm sau, hai người cùng nhau đến công ty Lam Thảo vẫn làm đúng chức trách của mình. Và cô không muốn cho mọi người biết cô với Dạ Minh Nam đã đăng kí kết hôn, vì cô mới vừa vào công ty chỉ hơn một tuần mà đã trở thành 'vợ chủ tịch' nếu mọi người trong công ty biết chắc cô không còn đường để lui nữa.
Hắn đã hứa với cô sẽ không tiết lộ thân phận cho đến khi hai người tổ chức hôn lễ, nhưng thay vào đó cô phải gọi hắn là 'chồng' khi không có người ngoài.
''Vợ ơi, pha cho anh một tách cafe.''
Khi cô đang chăm chú làm việc thì bỗng đâu xuất hiện giọng nói khiến cô thót cả tim.
''Đang ở công ty anh ăn nói cho cẩn thận vào, lỡ người khác nghe được rồi sao?''
''Đây là công ty của anh, anh là chủ tịch với lại anh gọi vợ anh thì cần gì phải sợ ai nghe thấy. Nếu em muốn anh có thể phát loa cho cả thành phố A biết Lam Thảo em chính là vợ của Dạ Minh Nam anh. Thế nào em thấy có hài lòng không?''
''Chồng ơi chúng ta đã hứa với nhau như thế nào anh còn nhớ không?''
Khi nghe Lam Thảo gọi mình là chồng, anh như bị sét đánh điện chạy khắp người, vui vẻ không thôi.
''Được, được anh nhớ rồi. Bảo bối em là thượng đế nghe em hết. Nhưng anh muốn uống cafe do em pha có được không, bảo bối??''
Trời ơi đúng là sởn hết cả da gà với cái tên này. Tổng tài lạnh lùng trong lời đồn đã chết rồi sao? Lam Thảo nghiến răng nghiến lợi đáp.
''Được rồi anh mau về phòng đi, tôi sẽ pha cafe mang vào cho anh.''
''Anh sẽ chờ em, tiểu...bảo...bối.''
Nói rồi anh xoay người bước vào phòng, 5 phút sau cô mang vào cho anh một tách cafe.
''Cafe của anh đây.''
''Phải gọi là chồng.''
Lam Thảo tức điên nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp.
''Cafe của chồn...g đây''
Vừa nói xong cô tính xoay người bỏ đi nhưng lại bị anh ngăn lại.
''Anh đau vai quá, em có thể qua đây xoa bóp vai giúp anh được không?''
''Tôi còn rất nhiều việc phải làm.''
''Việc gì quan trọng hơn chồng em chứ, nếu em quá bận không có thời gian chăm sóc chồng con. Vậy thì anh cho em