Đến bữa tối, thấy cô vẫn chưa xuống dùng bữa anh có chút lo lắng nên đã lên phòng tìm cô. Anh mở cửa thật khẽ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cô.
Lúc anh mở cửa ra thì thấy cô đang cuộn mình trong chăn, hơi thở đều đều, cô đang ngủ rất say. Anh bất giác mỉm cười, chắc hôm qua anh hành cô đến gần sáng nên bây giờ cô mới mệt mỏi mà ngủ say như vậy.
''Bảo bối, xin lỗi em. Mới lần đầu mà đã để em mệt mỏi như vậy. Sau này anh sẽ bù cho em.''
Không biết đã ngủ qua bao lâu cô vươn mình tỉnh giấc, lờ mờ mở mắt thì thấy anh đang ngồi cạnh mép giường nhìn cô ngủ. Không biết anh đã nhìn cô bao lâu nữa, thật là xấu hổ chết đi được, lại bị người ta thấy mình đang ngáy ngủ.
Anh mỉm cười xoa đầu cô, ôn nhu nói.
''Xuống ăn cơm thôi, chắc em đã đói lắm rồi đúng không?''
''Anh đã ăn chưa?''
''Chưa, anh muốn ăn cơm chung với vợ.''
Hai người cùng nhau xuống dùng cơm, Lam Thảo có chút không quen vì thường ngày cô chỉ ăn một mình, có khi ăn sơ sài rồi để kịp đến chỗ làm. 9 năm qua cô chưa từng có người nào bên cạnh, hôm nay có người ăn chung với cô, gắp đồ ăn cho cô, còn luôn miệng hỏi thăm cô. Lòng cô có chút ấm áp lạ thường.
Sau bữa tối cô trở về phòng ra ban công để hóng mát, không khí trong lành dể chịu làm đầu óc con người ta sảng khoái hơn. Căn biệt thự nằm gần ngay trung tâm thành phố nhưng lại không ồn ào vì đây là những mảnh đất chỉ giới thượng lưu mới có thể sở hữu. Chỉ dùng làm nhà ở không đông đúc và phức tạp, Lam Thảo lại rất thích những nơi yên tĩnh vì nó làm tâm cô bình yên đến lạ thường.
''Khoác áo vào để không thôi cảm lạnh tôi sẽ lo lắm đấy.''
Anh từ đâu đã đứng phía sau cô, choàng áo lên cho cô rồi ôm cô từ phía sau thì thầm.
''Chúng ta vì bất đắc dĩ nên mới kết hôn, nhưng em yên tâm