Sau một giờ thì máy bay cũng hạ cánh ở một hòn đảo xinh đẹp, Lam Thảo mặc trên người một chiếc váy hoa dài màu vàng lưng hở sâu làm tôn lên dáng người nuột nà và làn da mịn màng của cô. Dạ Minh Nam mặc áo thun trắng và quần sọt đơn giản nhưng vẫn toát lên vẽ nam tính quyến rũ. Hai người nắm tay nhau đi trên bãi biển, nước biển trong vắt có thể thấy được đến đáy, mặt trời đã dần buông xuống đôi tình nhân nắm tay nhau bước song song hằng dấu chân lên cát.
''Em có hối hận khi lấy anh không?''
''Nếu em nói có thì sao?''
''Anh sẽ không cho em có cơ hội để hối hận đâu. Anh sẽ yêu em hơn cả bản thân anh, anh có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ em. Dù sau này có ra sao em mãi mãi là người vợ mà anh yêu thương nhất.''
''Em có điều muốn hỏi anh.''
''Có chuyện gì em hỏi đi.''
''Chúng ta lấy nhau là vì lí do bất đắc dĩ, nhưng hành động của anh đối với em dường như rất sâu đậm, không phải theo kiểu hôn nhân ép buộc?''
''Trước khi anh trả lời câu hỏi của em thì em có thể trả lời anh câu này trước được không?''
''Anh nói đi.''
''Vậy người trong lòng của em là ai? Là người như thế nào tại sao em lại yêu người đó?''
''Nếu nói ra anh cũng không tin đâu, người đó em chưa bao giờ gặp. Nhưng trong ngày bố mẹ em mất em đã rất đau khổ, hôm đó trời mưa rất to em vừa đi trên đường vừa khóc rất nhiều. Lúc em đang đau khổ tột cùng thì có một người vệ sĩ đến đưa cho em một chiếc ô là thiếu gia của họ đưa cho em và còn nói đừng khóc nước mắt sẽ làm vết thương lòng khó lành.''
''Khi nghe câu nói đó em đã cố nén đau thương lau nước mắt cầm chiếc ô mà người đó đưa rồi mạnh mẽ đạp nổi buồn để tiếp tục sống. Em biết bố mẹ em ở trên thiên đàng cũng không muốn nhìn em đau khổ như vậy. Sau thời gian đau khổ đó thì mỗi