Uyển Tình buồn bực.
Thiên Tuyết hỏi: "Là Đỗ Thiến?"
"Nếu không phải Đỗ Thiến, mình làm sao muốn nói?"
"Chia buồn với cậu . . . . . ." Thiên Tuyết và Uyển Tình thở dài: "Vậy mẹ cậu còn muốn kết hôn không?"
"Sẽ. Hôn nay còn ở cùng một chỗ với Đỗ Thiến rất tốt, mẹ mình
và ba cô ta nghĩ rằng tình cảm của chúng ta rất tốt.Ai. . . . . . .Lúc
ấy không biết mình nghĩ gì, lại cười nói với cô ấy!"
"Cậu sợ gì sẽ lo lắng!"
Uyển Tình cười: "Cũng đúng. Đỗ Thiến cũng không kém đâu, vẫn
làm một đứa con gái ngoan ngoãn. Mẹ mình tặng một cái trâm cài cho cô ta làm quà gặp mặt, mình cảm thấy co ta không thích nó, kết quả cô ta nói
cô ta rất thích, cài luôn tại chỗ. Mẹ mình và ba cô ta khẳng định cô ta
và mình không có ý kiến, tiếp đó liền bàn bạc chuyện hôn sự."
"Vậy cậu lại có thêm một người chị ác ma. Mới vừa đi một cái,
lại tới thêm một cái, có phải ông trời có thù hận gì với cậu không?"
"Có lẽ kiếp chính mình làm quá nhiều chuyện xấu đi." Uyển Tình
suy sụp nói. Nhất định là do cô làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên kiếp
này mới xui xẻo như vậy. Lại nhớ tới lúc đầu Mục Thiên Dương đối với cô
tàn nhẫn, cô tủi thân muốn khóc.
"Đừng nói như vậy! Hai người chị ác độc, đây là đãi ngộ của lọ
lem, nó đại biểu cho cậu sẽ gặp được hoàng tử, hơn nữa từ nay về sau sẽ
sống hạnh phúc!"
"Mình mới không có hoàng tử." Uyển Tình theo bản năng phản bác.
"Ai nói cậu không có?"
Uyển Tình tự nhiên lại nghĩ đến Mục Thiên Dương, phiền chán
nói: "Không nói nữa! Bây giờ mình vẫn không tiếp thu được, cậu nói tại
sao lại là nhà bọn họ?!"
"Còn không phải tại cậu! Mình và anh mình đều nói muốn giúp cậu tra một chút, cậu không muốn!"
"Mình làm sao mà biết được mẹ mình lại gặp được nhân vật lớn
như vậy? Mẹ mình đã hơn 40t, cơ thể không tốt, không giống dạng người
cuồng công tác, bảo hiểm cũng không có . . . . . Cũng giống người công
nhân vậy."
"Cậu nếu không muốn gì gả cho ông ta, chúng ta có thể nghĩ biện pháp?"
"Coi như xong. Mẹ mình với ông ta không sai, ông ta cũng rất
quan tâm mẹ mình. Mình cũng sẽ không phản đối, thuận theo tự nhiên
thôi." Hơn nữa còn có danh dự của nhà họ Đỗ nữa, bị các cô cho leo cây
sẽ mất mặt? Bản thân cô muốn mẹ mình sống thật tốt, cũng không muốn kết
thù với người khác.
"Ừ. Đỗ bá bá người tốt, tiếng lành đồn xa. Mẹ của Đỗ Thiến đã
chết nhiều năm như vậy, ông ấy cũng không kết hôn, cũng không ở bên
ngoài xằng bậy, cưới mẹ cậu, khẳng định sẽ đối tốt với mẹ cậu."
"Bản thân mình không lo lắng về ông ấy." Uyển Tình nói: "Lúc
trước đã gặp qua vài lần, quả thật ông ấy đối với mẹ mình rất tốt, thành thục chững chạc, có cảm giác rất an toàn. Mẹ mình đi theo ông ấy, mình
cũng yên tâm, nếu không đã sơm phản đối. Chỉ là bây giờ, mình sợ Đỗ
Thiến gây chuyện!"
Thiên Tuyết suy nghĩ một chút nói: "Cũng không còn cái gì cần
lo lắng. Cậu và cô ta đều đi học, bình thường căn bản không ở trong nhà, cũng không tạo thành mâu thuẫn gì. Chờ sau khi tốt nghiệp, cậu không
cầm cái gì của nhà họ Đỗ, cậu có của riêng cậu, ngẫu nhiên gặp nhau một
chút là được! Cậu làm tốt bổn phận của cậu, cô ta gây náo loạn, đó là
lỗi của cô ta! Lui một bước lại nói, cậu có chỗ dựa là anh trai của
mình!"
Uyển Tình bất đắc dĩ nói: "Đấy không phải là núi dựa, là núi lửa."
" . . . . . . ."
"Nếu như mẹ mình biết chuyện của mình với anh trai cậu, vậy thì chờ cho núi lửa bùng nổ."
Buổi tối, Thiên Tuyết đi tìm Mục Thiên Dương nói chuyện, nghĩ
muốn nói cho anh biết chuyện của Uyển Tình, kết quả vừa vặn gặp được anh và Uyển Tình vừa nói chuyện điện thoại xong.
"Anh biết?" Thiên Tuyết hỏi.
"Chuyện gì?"
"Chuyện kết hôn giữa mẹ Uyển Tình và Đỗ bá bá."
"Ừ, cô ấy vừa nói cho anh biết." Mục Thiên Dương bóp trán: "Em đừng ầm ĩ, anh muốn nghĩ chút chuyện."
"Nghĩ cái gì?"
Mục Thiên Dương không nói lời nào, lông mày vo thành một nắm.
Đỗ Viễn Minh quá sâu không lường được, tránh không được anh
nghĩ đến mục đích sau lưng ông ta. Nhưng là, Từ Khả Vi và Uyển Tình có
thể mang lại chỗ tốt gì cho ông ta? Trừ phi ông ta biết được Từ Khả Vi
là công chúa lưu lạc bên ngoài của Long Diễm Minh, biết Uyển
Tình và
mình có dính dấp, vậy có thể từ nơi này giành được hai lợi ích . . . . .
Nếu là như vậy, thật đáng sợ!
Chỉ mong, ông ta thật lòng thích Từ Khả Vi mà thôi. Nghe Uyển
Tình nói, Từ Khả Vi và ông ta hồi trẻ có quen biết, chẳng lẽ khi đó đã
sinh ra tình cảm?
Cảm thấy có chút lo lắng, vẫn nên cẩn thận ta một chút.
Mục Thiên Dương cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi cho Mục Thiên Thành, Thiên Tuyết đang đứng đó lại nói: "Kỳ thật như vậy cũng rất tốt. Uyển Tình về sau cũng coi như là thiên kim nhà họ Đỗ, chờ đến lúc kết
hôn với anh, chính là môn đăng hộ đối. Không phải thân sinh, lại nói
tiếp khả năng không tốt nghe, đồ cưới khả năng cũng không phong phú.
Nhưng thiên kim chính quy sao có thể gả cho anh? Tốt xấu gì người ta
cũng phải kế thừa tài sản, gả cho anh không phải là đem Đỗ thị cho anh
sao? Nói như vậy tất cả đều vui vẻ, Đỗ thị và Mục thị có quan hệ hợp
tác, người ở bên ngoài nhìn vào, cho là Đỗ bá bá không luyến tiếc con
gái ruột, mới hi sinh Uyển Tình, thúc đẩy một đám hỏi buôn bán, ai biết
hai người có cảm tình?"
Mục Thiên Dương vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, dần buông
điện thoại xuống. Thừa dịp bây giờ, có thể tiếp xúc nhiều với Đỗ Viễn
Minh, chuẩn bị hợp tác mấy hạng mục, chậm nhất là khi Uyển Tình tốt
nhiệp đại học, khiến cho Uyển Tình gả lại đây"đám hỏ buôn bán"! Đến lúc
đó Uyển Tình thành người của anh, cho dù có nguy hiểm, cũng có anh che ở phía trước!
Này thật là một chuyện tốt. Hôn nhân môn đăng hộ đối, bên ngoài cũng không có nhiều suy đoán. Đoán đi đoán lại cũng chỉ là kết hợp ích
lợi, vì buôn bán, tuyệt đối sẽ không đoán được quan hệ của anh với Uyển
Tình, lại càng không làm sáng tỏ chuyện ban đầu của Uyển Tình. Uyển Tình sợ nhất là chuyện này, tuyệt đối không để cho kẻ nào biết!
Thế nhưng, Mục Thiên Dương vẫn kêu Mục Thiên Thành đi thăm dò một chút, tốt xấu gì cũng vì Uyển Tình.
Mục Thiên Thành nói: "Anh mỗi ngày đều bảo em đi điều tra này nọ . . . . . Không bằng để em đi mở công ty thám tử luôn đi?"
"Tùy tiện Dù sao nhiều năm như vậy không có cậu anh vẫn làm được, cùng lắm thì cho Văn Sâm ở đây cả đời, còn cậu cút xéo!"
"Không dám!" Món nợ vợ chồng thực sự rất tốt!
Mục Thiên Dương lườm cậu một cái: "Ngươi thật đúng là không khách khí!"
"Đó là ~"
"Cậu vừa biết Văn Sâm đồng ý?"
Mục Thiên Thành nghiêm túc trả lời: "Hắn dám không đồng ý, hừ hừ!"
" . . . . . . ." Cái hừ hừ này sao lại làm cho người ta cảm
thấy lạnh sống lưng? Mục Thiên Dương không thể không nhớ tới buổi sáng
nọ, người nào đó ở bên ngoài luyện quyền, người nào đó lại nằm trong ổ
chăn . . . . . .Xem ra, giải quyết chuyện tình giữa nam nam và nam nữ là giông nhau.
Mục Thiên Thành vừa mới đi, Mục Thiên Dương liền nhận được điện thoại của Đỗ Viễn Minh. Anh nhíu mày, mình còn chưa đi tìm người, người đã tới tìm mình!
Mục Thiên Dương không biết đối phương gọi làm gì, rõ ràng lúc
trước họ không có quan hệ hợp tác. Nếu nói là giao tình, xác thực không
sai, nhưng Đỗ Viễn Minh là trưởng bối, anh là vãn bối, tình huống bình
thường, còn không tới phiên Đỗ Viễn Minh gọi cho anh.