Trong xe ngột ngạt, không ai nói chuyện. Uyển Tình ngồi cứng đờ, không nhúc nhích. Đột nhiên, Mục Thiên Dương hỏi: "Hắn chính là Ngụy Lâm Thư?"
"Anh biết như thế nào?" Uyển Tình ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Mục Thiên Dương lại thản nhiên không có biểu tình: "Lá thư đó có đề tên"
Uyển Tình thấy biểu tình hắn thanh thản, cũng không giống như sinh khí, cũng yên lòng lại. Có lẽ ở trong mắt hắn, điều này căn bản không đáng giá nhắc tới đi? Hắn muốn chỉ là thân thể của nàng, chứ không phải cảm tình, tại sao phải tức giận?
"Hắn viết cái gì?" Cô hỏi.
"Em đoán đi?" Hắn bí hiểm cười.
Uyển Tình bị hắn cười đến lưng run lên, lòng lại treo lên. Xem ra, hắn chính là tức giận đến không rõ ràng. . . . . .
Xuống xe, hắn nói với A Thành: "Chuyển trường cho tiểu thư!"
Uyển Tình sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, cũng không dám phản đối. Quả nhiên, tức giận đến không rõ ràng a. . . . . .
A Thành cũng sửng sốt, hỏi: "Chuyển đến đâu?"
"Chổ nào tốt thì chuyển vào!" Mục Thiên Dương nói xong, đi vào biệt thự.
Uyển Tình đi theo vào, đem sách đặt một bên, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một lát sau, bà Trương bưng cà phê lại đây, cô lập tức nhận lấy: "Tôi đến đi."
Bà Trương giao cà phê cho cô, cô bưng đến trước mặt Mục Thiên Dương, nói: "Cà phê của anh."
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, đưa tay tiếp nhận cà phê: "Đi làm bài tập đi."
Uyển Tình sửng sốt, không rõ hắn sao nói chuyện tốt như vậy, cầm lấy sách liền hướng chạy lên lầu. Làm bài tập nửa giờ, đột nhiên nhớ tới lá thư đó. Cô nhìn ra cửa, Mục Thiên Dương hẳn là sẽ không tiến vào, bởi vì lúc này hắn đều ở phòng cách vách tập thể hình.
Cô đứng lên, đi đến ngay chính giữa bàn học, mở ngăn kéo ra——
Kỳ quái, rõ ràng thấy hắn để ở trong này, như thế nào không có?
Tìm khắp từng ngăn kéo một lần, vẫn không có.
Cô đang sốt ruột, đột nhiên nghe tiếng nói: "Muốn nhìn một chút Ngụy Lâm Thư thổ lộ như thế nào sao?"
"A ——" Uyển Tình nhảy dựng lên, phanh đóng ngăn kéo, quay đầu lại chỉ thấy Mục Thiên Dương đứng trước mặt.
Hắn mặc một cái sơ mi màu trắng, ngực ướt đẫm mồ hôi, cổ cùng cánh tay trên đều chưa khô mồ hôi. Hắn như vậy, so với bình thường nhiều hơn một cỗ dương khí, thậm chí. . . . . . Có chút gợi cảm. Uyển Tình nhìn cơ thể lộ ra hắn, có chút sợ hãi. Hắn. . . . . . Sẽ không đánh cô chứ?
"Em thích hắn?" ánh mắt hắn nguy hiểm nheo lại, tới gần cô.
Uyển Tình lắc đầu: "Tôi. . . . . . Tôi chỉ là tìm một phần bút ký."
"Bút ký?"
"Tôi nhớ rõ có một quyển bút ký kẹp ở trong sách… Tìm không thấy ." Uyển Tình khẩn trương nói, "Có thể. . . . . . Có thể là anh ném đi rồi… Tôi. . . . . ."
Hắn đột nhiên chấn trụ cô ở dưới: "Nói dối!"
"Tôi không có. . . . . ." Uyển Tình ánh mắt đỏ lên, rớt lệ xuống , "Tôi thật sự sẽ không làm được bài tập đó . . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên mới đi tìm bút ký."
Hắn buông ra cô, ném khăn lông lau mặt lên bàn, ngồi vào vị trí của cô: "Lại đây!"
Uyển Tình không rõ cho nên đi qua, hắn một tay ôm lấy cô để trên đùi, cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô, ôn nhu hỏi: "Cái đề nào?"
"A?"
"A cái gì a? Tôi hỏi em đề nào!"
". . . . . ." Hắn. . . . . . Hắn kêu cô đọc đề sao? Uyển Tình trong lòng kinh ngạc một trận, sững sờ chỉ vào cuốn đề thi, "Đề này."