Mục Thiên Dương cầm lấy bài thi nhìn một lần, cầm sách vật lý lật lật, nhìn trang nào đây hai phút, đặt bút lên giấy nháp viết. Viết xong, ném cho Uyển Tình: "Như vậy đúng không?"
Uyển Tình sững sờ nhìn, sững sờ gật đầu: "Giống như là. . . . . ." Cô nghi hoặc liếc hắn một cái, "Anh. . . . . . Anh như thế nào làm được?"
Mục Thiên Dương liếc cô một cái: "Tôi cũng đọc qua sách trung học!"
"Nga. . . . . ."
"Còn không mau làm?" Hắn nói, ở sau gáy cô hôn một chút, âm thanh đột nhiên trở nên ôn nhu, "Làm xong bài này rồi ăn cơm chiều."
"Tốt. . . . . ." Uyển Tình cầm bút lên, cảm giác được tay hắn đang ở ngay eo của mình, có chút không được tự nhiên. Cắn chặt răng, nói hắn buông ra, nhưng ngay lập tức loại bỏ đi ý niệm này trong đầu, an vị ở hắn trên đùi giải đề.
Làm xong, Mục Thiên Dương lấy bút từ trong tay cô ra, lửa nóng trên môi dừng ở trên cổ cô.
"Mục tiên sinh. . . . . ."
"Trước đi theo giúp tôi tắm rửa." Hắn hôn hai cái, ôm lấy cô, một đường đi vào phòng tắm. . . . . .
Hắn tự nhiên không phải phải tắm rửa đơn giản như vậy, một bên cỡi quần áo một bên đem Uyển Tình sờ tới sờ lui. Sau khi cởi sạch, hai người nằm trong bồn tắm lớn, Uyển Tình dựa vào hắn, lúc hắn vuốt ve mình, cũng đưa tay vuốt ve hắn.
Hắn tựa hồ cũng không phản đối, lá gan của cô liền lớn hơn một chút, sờ xong ngực đi xuống bụng, sờ dọc một đường đi xuống. . . . . . Hắn bình thường luôn yêu cầu cô làm như vậy, yêu cầu cô nắm phần cứng rắn của hắn. Hôm nay, không cần hắn hạ lệnh, cô đã chủ động làm.
Mục Thiên Dương hưởng thụ trong chốc lát, ở bên tai cô hỏi: "Phạm sai nên chủ động như vậy?"
Uyển Tình theo bản năng trụt tay về: "Tôi không có. . . . . ."
"Ừ? Còn không có?" Hắn thắt lưng hướng về phía trước một chút, phần cứng rắn đó lại đụng phải bàn tay nhỏ bé của cô.
Uyển Tình lại rụt một chút, cúi đầu nói: "Tôi không có phạm sai
lầm…”
"Vậy em chột dạ để làm chi?"
Uyển Tình cắn môi. Cô không phải chột dạ mà là sợ hãi. Cô ngập ngừng nói: "Còn không phải anh. . . . . ."
"Tôi làm sao vậy?"
"Anh. . . . . ." Cô cũng không nói ra được, cô nào dám phê bình hắn?
Hắn cầm tay cô, kéo đến giữa hai chân mình: "Chủ động một chút, bảo bối. Làm cho tôi thư thái, tôi sẽ không trừng phạt em. . . . . ."
Uyển Tình bả vai hơi hơi phát run, nắm chặt phân thân của hắn, bộ đưa tay lên xuống. . . . . .
Ngày hôm sau, hắn chuyển trường cho Uyển Tình. Sách của Uyển Tình cơ bản đều đang để ở trường, hắn đưa cô đến lấy. Trên đường, Uyển Tình lo lắng hỏi: "Bị mẹ tôi biết làm sao bây giờ?"
"Em không phải cái gì đều đỗ cho ba sao?" Hắn lạnh lùng liếc cô một cái.
Uyển Tình chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cuối cùng nghi hoặc, cô vì cái gì phải chột dạ a?
Lúc đến trường học, vừa đúng là thời gian tan học. Mọi người thấy cô thu thập đồ vật này nọ, đều lại đây hỏi là chuyện gì đã xảy ra. Cô cười cười: " Ba tớ chuyển trường cho tớ."
"Chuyển trường? Vì cái gì?"
"Chuyển đến đâu ?"
"Đều là trường cấp ba , chắc là trường học kia rất tốt đi? So với trường này tốt hơn à!"
Cô không có giải thích, thu thập sách thật tốt, trên lưng deo một bao, trên tay bế một chồng, cười nói: "Hẹn gặp lại."
Đi khỏi phòng học, vừa lúc tiếng chuông vang lên. Chỉ có vài giây, từ cầu thanh cho đến hành lang đều trở nên dị thường im lặng, sau đó cả vườn trường đều im lặng .
Cô ôm sách, chậm rãi xuống lầu, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến âm thanh: "Đinh Uyển Tình."
Nghe ra là âm thanh của Ngụy Lâm Thư, cô sửng sốt một chút, cũng không có quay đầu lại. Ngụy Lâm Thư vừa thấy, vội vàng đuổi theo nói: "Tớ đưa cậu đi ra!"