“Thế nhưng Thiến Thiến không trở về.” Từ Khả Vi ném tới một bút: “Con đừng chói mắt quả, để nó không thấy mất hứng.”
“Uhm.” Uyển Tình đồng ý.
Cô lập tức không thể nghĩ được gì, liền hỏi Thiên Tuyết, Thiên Tuyết nói: “Dệt cái khăn quàng cổ đi, cậu thấy ông nội mình vui vẻ biết bao?”
Uyển Tình vỗ vai cô: “Khí chất của chú Đỗ, giống như không thích hợp đeo khăn, muốn đeo cũng không phải loại mình có thể đan.,”
Thiên Tuyết gật đầu: “Mũ!....”
Uyển Tình nâng trán: “Cậu....” Chú Đỗ...
Uyển Tình phiền muộn thật lâu, thấy vé máy bay đã chuẩn bị sản, là 14 giờ chiều. Cô gọi điện thoại cho từ Khả Vi: “Mẹ, con mua cho chú ấy bộ nội y giữ ấm được không, dù sao cũng đã đến mùa đồng rồi?”
Từ Khả Vi cười: “Được, con mua, mẹ không phải mua nữa!”
“A! Con đoạt quà của mẹ sao?”
“Lấy thì lấy đi, mẹ còn có phương án khác.”
“....” Như thế nào giống Thiên Tuyết, còn lập phương án...
Cúp điện thoại, Uyển Tình gọi Thiên Tuyết đi mua nội y giữ ấm. Tìm một tiệm chuyên môn, Uyên rTInhf vừa thấy lại gọi điện thoại cho Từ Khả Vi, hỏi rõ số đo mới mua.
Thiên Tuyết nhỏ giọng hỏi cô: “Muốn mình chọn cho anh mình một bộ không?”
Uyển Tình sửng sốt, vậy thì chọn đi! Vì cảm xúc chăm sóc Mục Thiên Dương không được tự nhiên, cô cũng chọn cho mình một bộ, thành tĩnh lữ với anh.
Sau khi chọn xong, cô đưa bộ cho Đỗ Viễn Minh để trong phòng ngủ, sau đó mang bộ khác đi gặp Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương quả là kinh ngạc, cao hứng vô cùng. Lập tức mặc thử, còn bắt Uyển Tình cũng mặc, Uyển Tình mặc mà nổi điên, anh lại oan ức thỏa hiệp. Lúc đi ngủ, anh cũng không nỡ cởi ra, kết quả đến đêm khuya, quá nóng, vẫn đứng lên cởi ra.
Uyển Tình cười phát điên!
Anh cảm thấy thật mất mặt, thẹn quá hóa giận lại bổ nhào tới hung hăng trừng phạt cô.
Mục Thiên Dương vui vẻ vài ngày, mãi đến khi Uyển Tình về thành phố A, anh đưa cô đi, thấy cô cầm theo một bộ nội y giữ ấm khác.
Uyển Tình nhìn vẻ mặt của anh u oán, tay sờ sờ sau cổ anh, giống như vuốt lông mèo: “Vốn là thuận tiện mua cho anh....”
“Của anh là thuận tiện?” Mục Thiên Dương rống to.
“Uyển Tình oan ức cong miệng lên: “Em không cần anh tiễn.”
Nói xong liền muốn xuống xe.
Mục Thiên Dương kéo cô: “Được rồi, anh vừa lòng rồi, ít nhất thì không phải sinh nhật anh mà vẫn được tặng quà, haha,....”
Uyển Tình khinh bỉ anh ở trong lòng. Thiên Tuyết ngồi ở phía sau cũng khinh bỉ anh.
Uyển Tình trở lại thành phố A, là Từ Khả Vi đi đón.
“Như thế nào mà gầy vậy?” Từ Khả Vi thấy cô liền hỏi.
Uyển Tình ôm lấy tay bà: “Làm gì có mẹ nào như mẹ, lâu không thấy con gái, vừa thấy đã kêu gầy... Haha, nếu thật sự gầy, tất cả mọi người có thể cao huwngs1”
Từ Khả Vi kinh hãi: “Con giảm béo sao?”
“Con không có!” Uyển Tình nói: “Thế nhưng không cẩn thận vượt qua 100, con chỉ có thể khống chế trong vòng 110 ngày...”
“Phốc...” Từ Khả Vi xoa đầu cô một cái: “Ăn ít một chút, nếu quá béo sẽ không tìm được bạn trai.”
“Vậy mẹ muốn con béo, hay là gầy đây?”
Uyển Tình hết chỗ nói, trên thế giới này người khó hầu hạ hơn Mục Thiên Dương, chính là mẹ rồi!
Trở lại biệt thự Đỗ gia, Từ Khả Vi mới nói chuyện chính: “Chú Đỗ đem nay có xã giao, sẽ về trễ, cơm nước xong rồi con trở về phòng, đi ngủ sớm chút, đừng để ông ấy phát hiện, ngày mai cho ông ấy bất ngờ, chắc là ông ấy cũng quên sinh nhật của mình rồi!”
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
[email protected]“Hô hô, cùng...” Uyển Tình định nói đến
Mục Thiên Dương, lập tức kinh ngạc, cả người toát mồ hôi... Thiên... Sao cô lại nói đến Mục Thiên Dương rồi? Bởi vì thích sao?
“Con làm sao thế?” Từ Khả Vi lo lắng hỏi: “Sao tự nhiên sắc mặt khó coi như thế?”
“Con con nhớ tới chuyện trên mạng!” Uyển Tình cái khó ló cái khôn: “Con đi gọi điện cho Thiên Tuyết, để bạn ấy...”
“Sao lại sơ ý như thế?” Từ Khả Vi nói xong liền sửng sốt, nhìn bóng lưng cô có vẻ đăm chiều. Uyển Tình không phải rất cẩn thận sao? Có phải vì muốn mừng sinh nhật của Đỗ Viễn Minh mà quá khẩn trương rồi không?
Sau bữa cơm chiều, Uyển Tình theo sự sắp xếp của Từ Khả Vi, sớm trở về phòng đi ngủ. Kết quả vì quá sớm, cô không ngủ được. Liền rời giường đến phòng ngủ chính tìm Từ Khả Vi, khiến bà hoảng sợ.
Uyển Tình làm nũng mà nói: “Con không ngủ được, nói chuyện phiếm với mẹ một lúc, chú Đỗ chắc là đi xe, con nghe thấy tiếng xe, liền về phòng.”
“Được rồi!” Từ Khả Vi yêu thương nhìn cô: “Tán gẫu cái gì?”
“Mẹ có được không?”
“Được mà.” Từ Khả Vi biết cô lo lắng điều gì, liền nói mấy chuyện nhỏ xảy ra giữa bà và Đỗ Viễn Minh. Đỗ Viễn Minh đối với bà tốt, người cũng nho nhã, thi thoảng cũng nói vài chuyện đùa khiến bà vui vẻ, có đôi khi bà cảm thấy, chính mình được yêu thương giống như quay lại thời trẻ.
Nhưng chân tình của hai người trong lúc đó, chỉ là cảm giác chủ quan của bà, là không cách nào nói cho Uyển Tình biết, bà chỉ có thể miêu tả từng chút một.
Thế nhưng Uyển Tình cũng không cần bà phải nói chú Đỗ thật tốt, tốt thế nào, cô chỉ cần, vừa lúc là nghe những chuyện nhỏ như thế. Chân chính đối với người khác tốt, là thể hiện từ những việc nhỏ!
Nghe Từ Khả Vi nói, cô nghĩ, mấy tháng này chắc bà rất vui vẻ, ngôn ngữ thể hiện ra, cũng không nói là chân chính tốt, nhưng trên tinh thần bà cũng cực kỳ vui vẻ, chắc là rất vui vẻ.
“Không thể nghĩ được chú Đỗ là người hài hước như vậy.”
“Thi thoảng thôi! Đại đa số là phụng phịu, đặc biệt đối với Thiến Thiến! Có đôi khi cảm thấy, đứa bé kia thật đáng thương. Chú Đỗ chắc là không biết giáo dục con thế nào, mẹ nó là mất sớm, ông ấy không biết dạy thế nào! Nghe nói mấy năm trước rất cưng chiều, cưng chiều đến méo lệch, liền nghiêm khắc như bây giờ!”
“Khó trách...” Đỗ Thiến kia trưởng thành lại thành ra tính cách như thế!
“Khó trách cái gì? Con có biết được là, con nói như thế...”
“Yên tâm đi!”
Lúc này, nghe thấy bên ngoài có âm thanh, Từ Khả Vi cả kinh: “Mau trở về, chú con trở lại rồi! Nhớ đừng bật ddenf1”
“Uhm.” Uyển Tình nhanh chóng chạy về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, đứng ở cửa nghe trộm, chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy tiếng của Đỗ Viễn Minh đi lên lầu.
Đỗ Viễn Minh đi đến thư phòng trước, sau mấy phút mới trở về phòng ngủ, Uyển Tình nghe được một lúc, không nghe được âm thanh trong phòng ngủ, đành thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô thức dậy, ngớ ra vài giây, mới biết mình đang ở đâu.