Không biết Đỗ Viễn Minh không có đi làm?
Cô đứng lên, lặng lẽ
mở cửa, nhìn yên tĩnh không nhúc nhích, chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả
cửa chính phòng ngủ mở ra, sợ tới mức vội vàng lui về, để lại một cái
khe nhỏ ở cạnh cửa.
Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi một trước một sau
đi ra, Từ Khả Vi ở phía sau kéo áo ông một chút, ông cười, quay đầu hôn
lên trán bà một cái. Từ Khả Vi cả kinh, vẫy tay đánh trên vai ông một
cái, trong mắt oán trách.
"Đã lớn tuổi, náo loạn cái gì đấy?"
Đỗ Viễn Minh cười ha ha: "Ai kêu lúc trẻ em không gả cho anh? Đành phải hiện tại bổ sung thêm!"
"Em khi đó đã kết hôn!"
"Nhưng em là tình nhân trong mộng của anh......" Đỗ Viễn Minh lẩm bẩm một tiếng, "Mẹ Thiến Thiến còn lớn lên giống em mà."
"Đừng đùa." Từ Khả Vi buồn cười nói, "Em chính là thích loại hình này thôi."
"Hừ!" Đỗ Viễn Minh hừ nhẹ một tiếng, "Đừng nói cho Thiến Thiến, miễn cho nó nghĩ loạn."
"Rm cũng không phải điên!" Bà chỉ cho là hai người liếc mắt đưa tình thôi, nói cái gì với vãn bối (đời sau) chứ?
Từ Khả Vi đi theo phía sau ông xuống lầu, đột nhiên cảm thấy không thích
hợp, quay đầu nhìn thoáng qua phòng Uyển Tình, thấy cửa đóng chặt, mới yên lòng. Xem ra là chính mình đa tâm, về sau vẫn là không cần chơi
đùa bất ngờ. Không có vãn bối ở đây, lão Đỗ rất "Phản lão hoàn
đồng"......
Uyển Tình tựa vào cửa, tim đập bang bang, nguy hiểm thật!
Không nghĩ tới, mẹ và chú Đỗ, bình thường là tình trạng này, thoạt nhìn
rất ân ái...... Nhìn xem cô vãn bối này cũng không nên không biết xấu
hổ.
Uyển Tình nhịn không được cười lên một tiếng, đột nhiên nhớ
tới trong lời nói Đỗ Viễn Minh: Ai, kêu, lúc trẻ,, em, không, gả, cho,
anh?
Lúc bọn họ còn trẻ......
Uyển Tình trên người phát lạnh, hi vọng lúc bọn họ còn trẻ chỉ có quen biết, không có tranh
cãi tình cảm. Bằng không sao cô cảm thấy lo lắng về thân thế của mình
quá? Chẳng lẽ cô là con ruột?
Uyển Tình lập tức đánh bay suy
nghĩ miên man của mình! Cùng Thiên Tuyết một chỗ lâu, cũng lây bệnh
của Thiên Tuyết...... Thật sự là không tốt! Không tốt!
Qua hai
mươi phút, nghe được ô tô chạy đi, cô đoán Đỗ Viễn Minh ra ngoài, mới
lặng lẽ đi xuống lầu. Đi đến đầu cầu thang là một trận thăm hỏi, Từ
Khả Vi đột nhiên xuất hiện: "Con làm sao vậy?"
Uyển Tình hoảng sợ, bước nhanh đi qua: "Con sợ chú Đỗ không đi."
Từ Khả Vi gõ một cái lên đầu cô: "Mau tới ăn cơm, ăn xong chúng ta cùng nhau làm bánh ngọt."
"Làm bánh ngọt?" Thiên Tuyết trợn to mắt.
Từ Khả Vi gật đầu: "Dì mới học được, thử làm vài lần, thành quả cũng
không tệ lắm. Dì cũng không biết đưa chú của con cái gì, liền làm bánh ngọt cho ông ấy đi."
Uyển Tình gật đầu, trong lòng lại nghĩ:
thật sự nghiêm túc nhỉ! Sang năm sinh nhật Thiên Dương, cô cũng làm
bánh ngọt nhé! Trộm sáng ý của mẹ mình, cái kia không gọi trộm, kêu
là kế thừa!
Từ Khả Vi như nghĩ tới cái gì nhìn cô, thử hỏi: "Con
dậy lúc nào?" Không thấy được một màn vừa rồi trên cầu thang kia
chứ? Lớn tuổi, mặt con chui chỗ nào đây?
"Ừ......" Tròng mắt Uyển Tình đảo quanh, "Vừa dậy ạ."
Từ Khả Vi nửa tin nửa ngờ, cũng không nên hỏi lại.
Uyển Tình nhăn mặt thanh cái bánh bao, đang rối rắm, rốt cuộc là gỉả
không thấy, hay là tự mình tiết lộ đây? Cuối cùng quyết định, nghi
vấn để trong lòng không phải biện pháp, hay là hỏi!
"Mẹ, con nhớ rõ mẹ có vẻ nói qua, mẹ và chú Đỗ thời trẻ có quen biết?"
"Khụ khụ......" Từ Khả Vi ngồi đối diện cô uống trà lài, nghe vậy sặc.
Uyển Tình cúi đầu, yên lặng uống sữa.
Từ Khả Vi nhìn cô, cô thật đúng là nhìn thấy.
Uyển Tình uống nửa ly sữa, ngẩng đầu lên: "Mẹ ~"
Từ Khả Vi xem biểu tình của cô, chỉ biết cô vừa rồi thấy được, cũng lười
nói cái gì, hiểu lòng nhau ngay thôi! Bà thở dài: "Lúc cùng ba con
ra ngoài nói chuyện làm ăn quen biết, khi đó là Viễn Hằng* là một
viên chức nhỏ. Mẹ hiện tại mới biết được, lúc ấy chính là thái tử gia
mà, xuống dưới lịch lãm."(*theo mình nghĩ chỗ này là Viễn Minh
mới đúng nhưng bản raw nó vậy nên mình giữ nguyên)
"Các người khi đó......"
Từ Khả Vi cười: "Con tuyệt đối không thể tưởng được, thời điểm năm nào
cũng rất quần áo lụa là số lượng có hạn, bắt
bớ đùa giỡn con gái
xinh đẹp đây! Bất quá sau đó thế hệ trước lại xảy ra chuyện, không thể
không gánh trọng trách, chậm rãi đã trưởng thành."
"À......
Trước kia con còn tưởng rằng các người là mối tình đầu cái gì
đấy......" Uyển Tình cười ha ha, ngay từ đầu cô thật sự nghĩ như vậy.
Từ Khả Vi tức giận trừng cô một cái: "Cả ngày chỉ toàn đoán mò! Mẹ và
ông ấy trong sạch thật sự đấy! Lúc ấy quen biết ông, đã kết hôn với
ba con. Hơn nữa đơn giản là một cái hợp đồng gặp qua vài lần, sau đó
đã không gặp nữa, mãi cho đến năm trước."
Uyển Tình gật đầu:
"Vậy cũng là duyên phận." Đồng thời trong lòng xúc động loạn một phen
—— năm đó ba còn có thể nói hợp đồng với chú Đỗ à, hiện tại thành cái chênh lệch gì? Không nói Đinh thị đã muốn không có, lúc trước cũng kém người ta xa vạn dặm......
Từ Khả Vi nghe xong lời của bà, sửng sốt. Tính đi. Nếu năm đó gặp được ông ấy trước, giờ này ngày này, có thể sẽ khác.
Ăn sáng xong, bắt đầu làm bánh ngọt, Uyển Tình ở bên cạnh phụ. Đáng tiếc Từ Khả Vi rất xem trọng cái bánh ngọt này, sợ cô làm hu, cho nên trên
cơ bản chuyện này đều không cần cô động thủ. Uyển Tình đành phải ở một
bên nhàn rỗi loạn đong đưa, xoay hai vòng, đi lấy một cây bút và
một quyển vổ nhỏ đến: "Mẹ, mẹ dạy con ~"
Tuy rằng trên mạng
có thể tra, có thể tìm trên sách, nhưng mẹ đã làm, dù sao cũng là kinh nghiệm, có chút hạng mục công việc cần chú ý trong thực tiễn, có thể
đặc biệt nói chút thôi!
"Con học được làm gì?"
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng
hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
[email protected]"Nhiều thêm một tài nghệ thôi!" Uyển Tình nói, "Chờ có thời gian nghỉ đông,
con cũng bắt chước, đợi cho sinh nhật mẹ này, sinh nhật sang năm của
chú này, con cũng có thể bộc lộ tài năng ~"
"Vậy nghỉ đông rồi nói sau." Từ Khả Vi hiện tại nào còn không để ý cô.
"Được rồi." Uyển Tình cong miệng lên, "Đỗ Thiến sẽ gọi điện thoại trở về sao?"
Từ Khả Vi lặng đi một chút: "Phỏng chừng sẽ đi." Đỗ Viễn Minh nói sinh nhật
chân thật của ông không có vài người biết, Đỗ Thiến con nhóc kia
rất vô tâm, sẽ không ngay cả cái này cũng không biết chứ? Vậy nên
nhắc nhở một chút hay không? Cần phải nhắc nhở như thế nào đây? Vạn nhất người ta lại biết thì sao? Có thể là không biết mà......
Chậc, đây không phải là kết thù sao?
Ngay tại thời điểm bà rối rắm, Đỗ Viễn Minh đi vào văn phòng, lập tức nhận được điện thoại của Đỗ Thiến.
"Ba, sinh nhật vui vẻ ~" Đỗ Thiến ngọt ngào nói, "Vừa già một tuổi nha, phải bảo trọng thân thể ~"
Đỗ Viễn Minh vui mừng cười: "Con tốt tốt, ba sẽ vui vẻ. Hiện tại đang làm gì đó, bên kia con là buổi tối đi?"
"Đúng vậy! Con mới từ bên ngoài trở về, mua này nọ, chuẩn bị tụ mình làm cơm chiều!"
"Con sẽ tụ mình làm cơm?"
"Ba đừng coi thường con!" Đỗ Thiến làm nũng nói, "Đồ gì đó của người
Mĩ, con ăn không quen, quán cơm Trung Quốc cũng không phải cái hương
vị kia, chỉ có thể tự mình bắt chước! Chờ con học xong, lễ mừng năm mới trở về bộc lộ tài năng cho ba!"