Uyển Tình và Mục
Thiên Dương không dẫn con qua, sáng sớm, hai đứa bé liền gọi điện thoại
nói nhớ mẹ rồi. Hai người quyết định lập tức trở lại, nhưng có thương
lượng với Kim lão phu nhân một chút. Kim lão phu nhân gặp lại người thân duy nhất, chỉ sợ không muốn ở riêng hai thành phố. Cuối cùng là cô đến
Mục gia ở thành phố A, hay là ở thành phố C, vẫn cần phải thống nhất mới được.
Mục Thiên Dương là không nghĩ để cho Uyển Tình tới nơi
này. Nếu không thì anh muốn chạy hai nơi, ông nội sợ là cũng phải đi
qua, thế nhưng tới thì không tới cháu nội rồi.
Ai, đột nhiên cảm thấy phiền não vô hạn.
Hai người xuống lầu, nhìn thấy Kim lão phu nhân và Khấu Băng ngồi trong
phòng khách, đang xem thứ gì đó. Phát hiện hai người đến đây, Kim lão
phu nhân khép lại văn kiện trong tay, nói với KHấu Băng: “Cậu đi xử lý
hậu sự của Nhị gia đi, Âu gia, không cần phải xen vào bọn chúng, muốn
nháo thì nháo!”
khấu Băng ngẩng đầu, nhìn Mục Thiên Dương, ánh mắt có chút lạnh.
Mục Thiên Dương sửng sốt, tưởng rằng mình thấy ảo giác.
“Bà ngoại.” Uyển Tình đi đến bên cạnh Kim lão phu nhân: “VUừa rồi Đinh Đinh Đương Đương gọi điện thoại cho cháu, cháu muốn lập tức trở về, bà có
muốn đi qua luôn không?”
Kim lão phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, tay yêu thương sờ tóc cô: “Quay trở lại làm
gì? Bà cho người đón bọn chúng qua đây, các cháu ở đây với bà ngoại đi,
bà ngoại không dễ gì mới tìm được cháu, cháu nhẫn tâm để cho bà ngoại
một mình sao?”
“Nhưng là...” Uyển Tình liếc mắt nhìn Mục Thiên
Dương một cái, nói: “Cháu cũng muốn ở cùng bà ngoại, nhưng từ nhỏ cháu
đã quen sống ở thành phố A, bên kia có nhà cửa mà mẹ để lại, cũng có ông nội... nếu chuyển đến sống ở nơi này, ông nội cũng sẽ nhớ chắt... Bà
ngoại không thể đến bên kia sao?”
Kim lão phu nhân nhìn quanh bốn phía: “Nơi này có bóng dáng của ông ngoại cháu...”
Uyển Tình dừng một lát, không muốn nghịch lại ý bà, nói: “Cháu qua đây chăm bà ngoại...”
Mục Thiên Dương nhíu mi lại, không mở miệng. hôm nay lão phu nhân có chút
không đúng, giống như cố ý muốn tác anh và Uyển Tình ra.
Xem ra
chỉ có thể mau chóng kết hôn thôi, sau khi kết hôn, vợ nên là theo chồng đi? Thế nhưng, đột nhiên trên người anh phát lạnh, cảm thấy được kết
hôn thì Kim lão phu nhân cũng sẽ trói UYển Tình đến thành phố C, Uyển
Tình qua đây, anh chỉ có thể đi theo, đến lúc đó không phải sẽ ở rể sao?
Nếu thực sự như thế, chỉ sợ ông nội cũng cần phải qua, mẹ có thể cũng cần
phải qua, nếu không thì bọn họ sẽ không được thấy Đinh Đinh Đương Đương
rồi... anh đi, vẫn lại là cả nhà ở rể...
Ăn xong điểm tâm, Uyển
Tình lại nói với Kim lão phu nhân: “Mẹ sắp đến sinh nhật rồi, bà ấy chôn ở Vĩnh Ninh, chúng ta hãy đến thăm bà ấy đi?”
“Tự nhiên muốn đi!” Kim lão phu nhân nói: “Nhưng mẹ cháu không phải sinh ngày đó, đó là bọn buôn người tự đặt ra.”
“Ngày sinh của mẹ là ngày nào?”
“20 tháng 2.” Kim lão phu nhân nói: “Thế nhưng bà cũng muốn đến xem mẹ
cháu. Bên kia Triệu gia cũng réo người liên hệ, bà nghĩ muốn để mẹ cháu
và dì cháu chuyển mộ một nhà, dời đến bên cạnh mộ ông ngoại cháu đi, tên mẹ cháu, có muốn đổi lại không?”
Uyển Tình sửng sốt: “Cái này
cháu không biết,... cháu cảm thấy nên đổi lại, nhưng nhìn thấy một cái
tên xa lạ, lại thấy như không phải là mẹ nữa.”
“Uhm, đến lúc đó khắc cả hai cái tên lên, nếu không thì bà lại sợ ông ngoại cháu không biết mẹ cháu ở trong đó...”
Bởi vì muốn thăm mộ, Kim lão phu nhân cũng không vội mà gọi Uyển Tình dời
tới, để cho cô và Mục Thiên Dương về thành phố A trước, chính mình xử lý xong chuyện của Long Diễm Minh mới đi qua, có thể còn đi tham gia lễ
tang của Âu tam gia.
Mục Thiên Dương trở lại thành phố A, lập tức cùng Mục lão gia nói: Hình như lão phu nhân muốn chia rẽ con và Uyển Tình...
Mục lão gia nói: “Bà ấy chỉ còn một đứa cháu duy nhất, vừa mới nhận được đã phải lập gia đình, chắc là không nỡ, nhìn cháu tự dsuwng thấy khủng
hoảng, cháu chờ một chút là được, không cần cùng bà ấy tranh cướp Uyển
Tình.”
“...” Anh có thể không tranh cướp sao? Anh và Uyển Tình
thật khổ, vừa muốn kết hôn, ngoài ý muốn phát sinh, ngắt lời, vừa muốn
kết hôn, lại ngắt lời,...
Tới cùng thì đến khi
nào anh mới có thể thành hôn, quả thực là oán niệm của anh, rõ ràng chín đồng tiền chuyện, đến anh nơi này còn khó hơn lên trời.
Kim lão phu nhân hai ngày
sau cứ tới đây rồi. Lúc trước ở trấn Thái ình chiếu cố anh, những người
đó đều ở lại, mọi người hộ tống bà qua đây, Tiếu Tiêu và Trâu Sênh cũng ở trong đó. Tiếu Tiêu nói muốn tìm cho Kiều Kiều một ngôi trường, xem ra
là không tính toán trở về.
Uyển Tình nghi ngờ hỏi: “Anh Văn thì làm sao bây giờ?”
Tiếu Tiêu nhíu mi: “Ai them quan tâm anh ta?”
Em đương nhiên mặc kệ, Uyển Tình nghĩ thầm, cũng không phải em và anh ấy dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.
Lần này Kim lão phu nhân không đến Mục gia quấy rầy, mà là ở lại Long Diễm
Minh. Khấu Băng đã liên lạc với người của Triệu gia, Kim lão phu nhân
cùng bọn họ có gặp mặt vài lần, nói chuyện thay mộ, vẫn còn mua được
phòng của Bạch Đông Minh và Kim Uyển Uyển.
Triệu gia gặp một đám
hung thần ác sát đối với bà tất cung tất kính, mà bà lại phú quý đầy
người, hiển nhiên cực kỳ có lai lịch, liền làm bộ làm tích không chịu
đồng ý.
Kim lão phu nhân trong mắt hơi híp lại: “Nói các người
không để cho Uyển Uyển của tôi đói chết, bệnh chết, tôi cho các người
một trăm vạn coi như trả tiền thù lao, công thậm tiền của căn phòng kia, cũng có vài trăm vạn rồi! Các người đừng nên công phu ngoạm sư tử, nếu
không thì chúng ta gặp nhau ở tòa án! Nhìn phòng nhỉ kia, tới cùng nên
là của các người hay là của tôi đây!”
Triệu gia có chút sợ hãi,
lên tòa an không phải tiền nhiều hơn người thắng, vội vàng đồng ý, cầm
mấy trăm vạn cao hứng về nhà, về sau không liên quan đến Triệu Uyển
Uyển.
Kim lão phu nhân thở dài, nói với kHấu Băng: “Làm cho người thu lại phòng kia, rảnh tôi đến đó ở.”
Khấu Băng ngẩn ra: “Lão phu nhân, nhà cửa kia lâu không có người ở, ngẫu nhiên đi xem là được.”
“Cậu đừng khuyên tôi, thu dọn đi là được.”
“Không phải bà muốn dẫn Uyển Tình về thành phố C đi?”
“Hiện giờ có thể đi, chờ nó kết hôn? Nó còn không phải muốn dời qua đó đâu,
đến lúc đó tôi cũng chỉ có thể qua, nhìn nó và hai đứa bé!”
Khấu Băng ngừng lại, há miện thở dốc, muốn nói gì đó lại không nói được.
Buổi tối đến Mục gia ăn cơm, Mục Thiên Dương nói: “Hôm nay cháu gọi điện
thoại cho Lâm lão đại ở Nghĩa Hải bang, muốn mời ông ấy ăn cơm. Tuy lần
trước nói chuyện ông ấy sau cùng không đến giúp, nhưng cuối cùng vẫn làm chuẩn bị, cũng thật làm phiền ông ấy, cho nên muốn cảm ơn ông ấy, thế
nhưng ông ấy nói bà ngoại tìm ông ấy, liền không xa rời nhau thấy, mời
bà ngoại cùng đi.”
Kim lão phu nhân gật đầu, ngày hôm sau đi cùng anh, Uyển Tình, Khấu Băng cùng đi gặp Lâm lão đại.
Lâm lão đại so với Mục Thiên Dương còn nhỏ hơn vài tuổi, dáng vẻ đẹp trai
cuồng ngạp, vẻ mặt yên lặng, giống như ai cũng không để trogn lòng. kIm
lão phu nhân tốt xấu gì cũng là tiền bối, anh thấy cũng lạnh như băng,
thậm chí ngồi ở trên ghế không đứng dậy.
Khấu Băng hơi có chút giận, nhưng nghĩ đến người ta cũng là lão đại của một bang phái, lại là hậu bối, cũng chỉ có thể nhịn.
Kim lão phu nhân thấy anh, tự nhiên muốn hỏi thăm anh một chút chuyện của Bạch Đông Minh và Kim Uyển Uyển.