Trước khi Bạch Đông
Minh và Kim Uyển Uyển kết hôn liền thoát ly khỏi Nghĩa Hải Bang, nhưng
theo Khấu Băng điều tra được, sau khi bọn họ đi không lâu thì Nghĩa Hải
Bang lại hưng sư động chúng tới trước mộ phần bọn họ.
Lúc ấy Lâm
lão đại tự mình đi, trong ngoài mộ viên có ba tầng thủ hạ nhưng không có người biết bên trong xảy ra chuyện gì. Có lẽ hắn căn bản không nhất
định là đi tới mộ Bạch Đông Minh. Nhưng trong nghĩa địa này ngoại trừ mộ của Bạch Đông Minh cũng không có người nào liên quan đến hắn —— nếu hắn không phải đi tới mộ Bạch Đông Minh, chẳng lẽ là đi đếm mộ hay sao?
Nghe Kim lão phu nhân đưa ra nghi vấn đó, Lâm lão đại nhướn đôi mắt, rốt cục hăng hái bừng bừng nói: "Bạch Đông Minh đối với Nghĩa Hải Bang mà nói,
tuy rằng không phải là phản đồ, nhưng cũng là kẻ vong ân phụ nghĩa! Quá
khứ không nói, đơn cử việc trước khi hắn gặp chuyện không may, không
biết làm sao lại thiếu nợ vay nặng lãi, liền chạy về Nghĩa Hải Bang
mượn! Ta niệm tình hắn là trưởng bối, xem xét rằng hắn từ trước đến nay
làm người không tệ nên liền cho hắn mượn một hơi tới ba trăm ngàn! Tuy
rằng người phía dưới đều khuyên ta đừng cho mượn, hai người bọn họ là Đổ Vương, làm sao có thể thiếu tiền xài? Không bao lâu sau cả nhà của hắn
đều chết hết, thật đúng như là lừa gạt tiền, ta nào có tốt như vậy?"
Kim lão phu nhân cứng lại. Điều tra biểu hiện vài ngày trước khi chết của
Bạch Đông Minh và Kim Uyển Uyển, quả thực có trở lại Nghĩa Hải Bang.
Chính là Long Diễm Minh tra không được bọn họ tại Nghĩa Hải Bang đã xảy
ra chuyện gì, dù sao chuyện nội bộ Nghĩa Hải Bang không phải thám thính
là ra, giống như chuyện nội bộ Long Diễm Minh thì người khác cũng tra
không ra.
"Ngươi muốn làm gì?" Kim lão phu nhân bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
"Bà nói đi?" Lâm lão đại lạnh lùng cười "Tuy rằng người của ta nhìn một nhà ba người hắn hoả táng, nhưng vạn nhất hắn mua mấy cổ thi thể dịch dung
ra cái gì thì …. Ta không phải chịu thiệt hay sao? Ta chỉ cho người lấy
tro cốt trong mộ, đem đi kiểm nghiệm DNA! Hai người bọn họ ra vào cảnh
cục nhiều lần, FBI cùng CIA đều có hồ sơ của bọn họ, mẫu DNA cũng không
phải khó tìm. Về phần đứa nhỏ kia, chỉ cần xác định là người thân của
bọn họ là được! Đáng tiếc a …Thật đúng là một nhà bọn họ ."
Trong lòng Kim lão phu nhân đau xót, cũng không biết là bởi vì khả năng con
gái còn sống và có thân phận khác đã không còn, hay là bởi vì mộ phần
của một nhà con gái bị người ta khai quật. Bà cảm thấy, tên tiểu tử họ
Lâm trước mặt này vô cùng đáng ghét, so với tổ phụ hắn còn đáng ghét
hơn! Tuy rằng tổ phụ hắn từng vô số lần muốn đưa người đàn ông của bà
vào chỗ chết, nhưng cũng không giống như hắn đi đào mộ người khác như
vậy!
Tiểu tử họ Lâm . . . . . À không, Lâm lão đại Nghĩa Hải Bang nói: "Ta vốn nghĩ đến ba trăm ngàn kia như nước chảy mây bay, nếu lão
thái thái là mẹ ruột của bọn họ, chắc là sẽ hỗ trợ trả? Hiện tại tài
chính có nguy cơ, làm ăn không tốt lắm a! Tháng trước mới kỷ niệm ngày
kết hôn, vì tiết kiệm tiền nên chưa mua kim cương cho bà xã, cô ấy liền
náo loạn đòi ly hôn. . . . . ."
Mọi người sửng sốt, hắn hôm nay là đến đòi tiền?!
Kim lão phu nhân tích tụ trong lòng, nhưng người này là Lão đại bang phái
đối địch, người ta vẫn là một người đến. . . . . . Thật không dám làm gì hắn. Bà hừ nhẹ một tiếng hỏi: "Có biên lai mượn tiền không?"
"Người khác đến tìm ta vay tiền thì ta nhất định viết biên lai mượn tiền.
Nhưng lại là một thủ hạ ngày xưa thì còn cần đến biên lai mượn đồ? Hắn
còn dám quỵt nợ? Chậc, tuy rằng hắn cuối cùng đích thực là . . . . . ."
Kim lão phu nhân than nhẹ, viết chi phiếu ba trăm ngàn cho hắn: "Yên tâm, tuyệt đối có thể sử dụng!"
Lâm lão đại cười, cầm chi phiếu đứng dậy, nói với Mục Thiên Dương: "Cám ơn bữa cơm trưa của ngươi, ta đi trước."
"Ta tiễn ngươi." Mục Thiên Dương đứng dậy, cùng hắn đi ra cửa, tiễn hắn đến trước thang máy "Mấy ngày trước đã làm phiền ngươi rồi."
"Không
cần khách khí." Lâm lão đại thản nhiên mỉm cười "Ngươi không đến tìm ta, ta cũng sẽ không để cho Long Diễm Minh suy sụp. Nếu bọn họ suy sụp,
Nghĩa Hải Bang vốn không có đối thủ có thực lực tương đương … Cao thủ
liền trở nên thật là tịch mịch ."
Mục Thiên Dương nhịn không được cứng người lại, như thế nào lại có một loại xúc động muốn đánh người?
Sau khi trở về, Kim lão phu nhân cũng không vội vã đi xem
mộ phần, bởi vì
đến sinh nhật Uyển Tình. Bà vốn muốn tổ chức yến hội, mời người của mọi
tầng lớp, chính thức giới thiệu Uyển Tình ra ngoài. Nhưng hiện tại thời
gian rất gấp, chỉ sợ khâu chuẩn bị thiếu thốn, khách mời cũng có thể đến không đều —— bữa tiệc long trọng trước tiên phải thông tri một tuần,
thậm chí cả tháng, để cho khách mời sắp xếp thời gian, bằng không đại đa số người đặc biệt bận rộn khẳng định là tạm thời không có thời gian
rảnh.
Mà mấy hôm trước Kim lão phu nhân bảo Khấu Băng điều tra
một chút, phát hiện tháng trước Uyển Tình có tham gia triển lãm châu
báu, tựa hồ cũng không ham thích loại trường hợp này nên bà liền làm một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng. Ngoại trừ người Mục gia thì cũng chỉ có
người Long Diễm Minh.
Long Diễm Minh tất nhiên không phải ai cũng đều có thể đến, chỉ có người địa vị hơi cao mới có tư cách, sau đó là
mấy đứa trẻ Kim lão phu nhân nhận nuôi ở cô nhi viện. Kim lão phu nhân
cả đời này trợ giúp không ít cô nhi, chỉ có một số nhỏ là tại Long Diễm
Minh lớn lên, mà chính thức thu dưỡng trên danh nghĩa chỉ có Kim An An.
Uyển Tình đối với Kim An An cảm giác hơi không được tự nhiên. Kim An An một
mực kêu "Bà nội", cô một mực kêu "Bà ngoại", càng nghe càng cảm thấy hai người đang phân cao thấp. Tuy rằng Kim An An là nhận nuôi, nhưng "Bà
nội" luôn thân hơn so với "Bà ngoại"; tuy rằng cô là ruột thịt nhưng
không có hầu hạ bên người lâu. . . . . .
Cô không biết trong lòng Kim An An có thể cũng đang băn khoăn hay không, bất quá cô không nghĩ
tranh cái gì, trước mặt Kim An An, lại ít đi nói chuyện, miễn cho người
ta nghĩ cô tranh đoạt với cô ấy, trái lại làm chuyện càng thêm xấu. Hòa
khí sinh tài thôi ~
Mặt khác, Uyển Tình đối với cấp cao của Long
Diễm Minh cũng không quen thuộc. Ngoại trừ Khấu Băng, còn lại cô đều
không biết. Tuy rằng mọi người đối với cô cung kính lễ phép nhưng cô
thấy một đám người giang hồ hung dữ, rốt cuộc trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Cho nên bữa tiệc sinh nhật này, cô cũng không quá thoải mái, trong lòng mơ hồ có chút áp lực.
Kim lão phu nhân thấy cô không nói chuyện, nghĩ rằng cô không có thói quen, liền sớm đem đám người thô lỗ đó đuổi đi, còn lại đều là người quen,
mọi người rốt cục vui vẻ.
Mục lão gia thấy Thiên Tuyết và Sở Duy
đang nói chuyện phiếm, liền hỏi Kim lão phu nhân: "Tiểu tử này có phải
là người của Âu Kỳ Thắng không?"
"Hắn trông nom Bất Dạ Thành, cũng không dám khinh thường hắn."
"Nghe nói tiểu tử này rất hoa tâm, đừng để hắn dụ dỗ cháu gái ta!"
"Loại sự tình này ta quản không được."
Uyển Tình vừa nghe, liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái. Chỉ chốc lát sau Sở
Duy cáo từ, cô liền đi qua hỏi Thiên Tuyết: "Cậu cùng Sở Duy sao lại thế này?"
Tuần trước Sở Duy ở trong này, hai người bọn họ có nói qua mấy câu, cô cũng không để trong lòng. Vậy mà vào sinh nhật cô, đúng lúc là Chủ nhật, Thiên Tuyết trở về lại cùng Sở Duy ngồi chung một chuyến
bay, còn ngồi chung xe ra sân bay, đều bị đội chó săn chụp được!
"A?" Thiên Tuyết sửng sốt, uống một ngụm sâm banh, không rõ lắm nhìn cô.
"Cậu cùng A Thành cãi nhau ?"
Thiên Tuyết liếc mắt xem thường: "Cậu nghĩ đi đâu vậy? Chỉ là tâm sự mà thôi! Hắn hỏi công ty thời trang của mình có muốn chụp quảng cáo hay không,
muốn để cấp dưới của hắn làm ngôi sao đại diện."
"À." Uyển Tình thở ra một hơi "Mình còn tưởng rằng cậu với hắn. . . . . ."
"Mình rất chung thủy đó!" Thiên Tuyết nói.
"Nhưng cậu và Sở Duy đã lên tin tức giải trí rồi có được hay không?" Uyển Tình nhịn không được gầm nhẹ "Cậu có nghĩ tới nếu A Thành nhìn thấy thì sẽ
như thế nào hay không?"