Mục Thiên Dương trong lòng rất sợ. Anh muốn giữ lấy Uyển Tình mà liều chết
triền miên, lấy đó để xác định sự tồn tại của cô, cô sẽ không rời đi.
Nhưng anh không thể như vậy, bằng không cô sẽ phát hiện dị thường, sẽ
hỏi. . . . . .
Anh phải nghĩ biện pháp khác giảm bớt trận nguy cơ này! Tuyệt đối không thể để cho Kim lão phu nhân cản trở hôn nhân của anh!
Ngày hôm sau, anh gọi điện thoại kêu Mục lão gia lại đây, ám chỉ Kim lão phu nhân muốn kéo dài việc tổ chức lễ cưới, độc chiếm Đinh Đinh Đương
Đương. Mục lão gia lập tức hấp tấp chạy tới, còn dẫn theo người tổ chức
hôn lễ cùng với một đống tài liệu, tranh ảnh để chọn lựa.
Kim lão phu nhân nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên
Dương ngồi ở một bên, mỉm cười cầm tay Uyển Tình. Mặt Uyển Tình đỏ bừng, đẩy anh ra nói chuyện cùng đám nhỏ.
Đám nhỏ xoay xoay thân mình, chạy đến bên Kim lão phu nhân cùng Mục lão gia, ngây thơ hỏi: "Cụ đang
xem gì vậy?", "Là đang kể chuyện xưa sao?"
"Đây là dùng cho ba mẹ kết hôn." Mục lão gia nói, cười hớ hớ bế Đương Đương để lên chân mình,
đảo qua đống hình ảnh về áo cưới: "Chắt nói cái nào mới đẹp?"
"Đều xấu hết." Đương Đương ghét bỏ nói, đều trắng xóa không có màu gì cả.
Mục lão gia mặt đơ ra một chút, hỏi Đinh Đinh: "Thế nào mới đẹp?"
Đinh Đinh cẩn thận xem xét vài tấm, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất nói: "Đều đẹp lắm! Có phải để cho Đinh Đinh không?"
Mục Thiên Dương cười to, đi qua ôm bé lên: "Đinh Đinh cũng quần áo đẹp mặc
mà, nhưng con mặc áo cưới thì còn sớm quá. Qua hai mươi năm nữa thì ba
ba cũng vẫn luyến tiếc!"
Đinh Đinh cong miệng lên, không hiểu lắm ý tứ của anh, nghe qua giống như cho mình mặc quần áo mới, lại giống
như luyến tiếc. . . . . . Bé nhăn mi: "tahr con xuống, con muốn sang chỗ mụ mụ!"
Mục Thiên Dương cảm thấy mình bị ghét bỏ, buồn bực đem bé giao cho Uyển Tình.
Kim lão phu nhân đột nhiên nói: "Không cần phải gấp gáp, quá mau khẳng định làm không xong. Đều nói là muốn tổ chức thật phong phong quang quang,
cũng nên từ từ chuẩn bị. Dù sao cũng có cả con rồi, trễ vài năm cũng
không sao."
"Không thể nói như vậy!" Mục lão gia nói, trầm ngâm
một chút: "Nhưng hôn lễ xác thực không thể vội, bằng không sẽ không đủ
long trọng. Ta xem trước nên đi đăng ký đi, tuần này làm luôn, bằng
không ta lo lắng a. Bọn chúng nhiều lần nên phải đi đăng ký, kết quả
luôn luôn có chuyện làm trì hoãn, thật sự là làm việc tốt thường gian
nan!"
"Khó có được mới thấy đáng quý!" Kim lão phu nhân ôm Đương
Đương cười to: "Bằng không nó không đau lòng cháu gái ta, ta sẽ khó
chịu."
"Ai dám không đau lòng cháu gái bà a!" Mục lão gia nói.
"Làm người khác sợ thì có ý gì? Muốn nó phải cam tâm tình nguyện mới được!"
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: "Cháu đương nhiên đau lòng a! Cháu đã cầu
hôn tới mấy lần, cầu cô ấy cho cháu cơ hội. Nói sao thì đám nhỏ cũng đã
ba tuổi, cũng nên cho cháu danh phận đi ~"
Uyển Tình tức giận trừng anh, đánh anh một phen.
Anh cúi đầu cười nhẹ, ánh mắt mãn nguyện.
Kim lão phu nhân liếc ngang anh một cái, lại lấy hai chữ "danh phận". . . . . . Xem như ngươi lợi hại! Coi như ngươi không biết xấu hổ!
Kim
lão phu nhân thở dài thật sâu, nói với Mục lão gia: "Ta thật vất vả mới
đoàn tụ được với Uyển Tình, các ngươi nhẫn tâm lại cướp nó đi? Làm sao
mà phải vội như vậy chứ? Cứ để con bé ở đây hai năm, cũng coi như bồi
lão bà tử này! Chờ thời điểm hôn lễ, để nó từ đây lấy chồng, không phải
giai đại vui mừng sao? Bằng không nó hiện tại ở chỉ có cảm giác là
khách, đâu đã coi nơi này là nhà mẹ đẻ?"
"Đăng ký không ảnh hưởng a!"
"Ai nói không ảnh hưởng? Đăng ký rồi, lòng của nó bỏ chạy đến Mục gia đi,
cảm thấy mình là người Mục gia, đối với ta ngược lại mới là người lạ!"
"Này. . . . . . Này. . . . . ."
Mục Thiên Dương nói: "Trước đem ngày tổ chức hôn lễ định ra đi, đăng ký tùy thời cũng có thể đăng ký. Không chừng ngày nào đó cháu cùng Uyển Tình
tâm huyết dâng trào, vụng trộm đi đăng ký!"
Kim lão phu nhân liếc mắt một cái trừng hắn cảnh cáo, Mục lão gia nhảy dựng lên: "Không cho phép! Phải chọn ngày tốt!"
Kim lão phu nhân cười: "Đúng, phải chọn
ngày tốt, hôn nhân cũng không thể trò đùa."
Mục Thiên Dương lại chính là cười cười. Anh tự nhiên hi vọng kết hôn một
bước đều được đến mọi người chúc phúc, nhưng nếu có người ở giữa làm khó dễ, anh cũng chỉ có thể áp dụng chút thủ đoạn.
Buổi tối, anh hỏi Uyển Tình: "Em nói khi nào thì kết hôn? Xem ý tứ của bà ngoại, là muốn giữ em lại hai năm."
Uyển Tình vỗ đám nhỏ vừa mới đi vào giấc ngủ: "Anh cứ nói đi? Mọi người một
người một ý kiến, em cũng không biết làm sao bây giờ ."
"Vậy ý
kiến của em thì sao?" Mục Thiên Dương vội hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta ý kiến giống nhau, em đáp ứng, vậy tim em thì sao? Em có nguyện ý hay không?"
Uyển Tình kỳ quái nhìn anh: "Đương nhiên nguyện ý a. Vốn sẽ kết hôn không phải sao?"
Mục Thiên Dương cứng lại, đột nhiên hỏi: "Uyển Tình, em yêu anh sao? Nếu
như không có đám nhỏ, em còn có thể sẽ không cùng anh kết hôn?"
Uyển Tình ngừng một chút, nâng mắt nhìn anh: "Vậy còn anh? Nếu như không có đám nhỏ, anh còn có thể sẽ không cần em?"
"Anh đương nhiên muốn em!" Mục Thiên Dương kích động nói: "Anh luôn luôn chờ em không phải sao?"
Uyển Tình nghĩ nghĩ: "Nếu anh kiên trì muốn em, em khẳng định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh."
Mục Thiên Dương ngẩn ngơ, có chút khổ sở hỏi: "Kia. . . . . . Vậy tim của em ở đâu? Bởi vì anh kiên trì, em mới. . . . . ."
"Nói chung là một người chủ động chút. Em biết em không đủ dũng cảm, em sẽ
trốn tránh, cám ơn sự kiên trì của anh, mới không để em bỏ qua anh."
Mục Thiên Dương ôm lấy cô, hung hăng ôm một trận, đột nhiên bình thường trở lại: "Được rồi! Tùy bà ngoại cùng ông nội ép buộc đi, không phải chỉ là đăng ký mà thôi, anh ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi, thì sợ gì? Dù sao còn sồng thì nhất định làm được."
Tựa như cô nói, chỉ cần anh kiên
trì, tim cô nhất định trốn không thoát bàn tay của anh. Vậy anh thì sợ
gì? Anh kiên trì kiên trì thì tốt rồi. Kim lão phu nhân cũng là muốn cho anh chịu khổ chút thôi, không có khả năng thật sự chia rẽ anh cùng Uyển Tình? Bởi vì hạnh phúc của Uyển Tình, đã liên quan chặt chẽ với anh.
Sau khi Mục Thiên Dương nghĩ thông suốt, tìm một thời điểm, một mình cùng
Kim lão phu nhân hàn huyên tán gẫu, nói rõ: "Ai đều đừng nghĩ chia rẽ
cháu cùng Uyển Tình, cướp cô ấy khỏi cháu. Bằng không, cháu sẽ giấu cô
ấy đi, cho bà không còn được gặp lại cô ấy nữa."
"Ngươi không sợ nó khổ sở?" Kim lão phu nhân bất mãn hỏi.
"Khổ sở cũng không còn biện pháp." Mục Thiên Dương cười lạnh, "Cháu muốn hối cải để làm người mới, cho cô ấy hạnh phúc, là bà không thành toàn! Cháu với năm đó giống nhau, nhốt cô ấy, làm cho cô ấy không gặp được thân
nhân, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cháu là tốt rồi! Có lẽ, đây là bà ngoại
nguyện ý như vậy?"
"Ngươi. . . . . ." Kim lão phu nhân tức giận
đến cả người phát run, vỗ bàn một cái: "Nó là người của Long Diễm minh!
Ngươi cho là ngươi có bản lĩnh mang nó đi?!"
"Bà cũng biết đường
đệ của cháu là loại người nào đấy? Nói vậy bà cũng tra qua, dù sao người hắn lấy là người Long Diễm Minh. Nếu bản lãnh của hắn không đủ, cháu
còn có thể dốc hết hết thảy, luôn luôn có người nguyện ý bán mạng cho
cháu! Tỷ như Nghĩa Hải bang? Nếu cháu giao ra toàn bộ Mục thị, bọn họ
hẳn là thực nguyện ý nhập hội."
"Ngươi. . . . . ." Kim lão phu nhân chỉ vào hắn: "Ngươi điên rồi!"
"Cháu vì cô ấy mà điên, bà hẳn là cảm thấy an tâm."